Thẩm Tam Xuyên nghe được câu ấy, đành phải ngẩng lên toan bò ra khỏi gầm bàn. Lục Lâm Trạch duỗi tay bảo vệ đầu cho Thẩm Tam Xuyên, đại để là sợ anh chàng lại cụng đầu vào bàn lúc bò ra.
Thẩm Tam Xuyên ra trước. Anh chàng đang định xin lỗi thành khẩn, thì chợt thấy một thằng nhóc tầm 7-8 tuổi đứng trước mặt mình, chứ không phải cụ ông tóc bạc khỏe khoắn quắc thước trong tưởng tượng của anh chàng. Anh chàng nhất thời ngẩn ra, rồi lại nhìn quanh quất. Nhưng ngoài thằng nhóc này, thì chẳng còn bóng dáng ai nữa.
“Này, ranh con, mi nhòm ngó lung tung gì thế, thấy Thái sư tôn còn không hành lễ hử?”
Ơ ơ ơ ơ giọng nói này…
Anh chàng kinh ngạc nhìn về phía bé trai trước mặt mình!
Giọng nói này giống hệt chất giọng già dặn mình nghe thấy ban nãy… nhưng lại phát ra từ miệng thằng nhóc trước mặt?! Chẳng lẽ cu cậu không phải tiên đồng hầu hạ ông cụ, mà chính là ông cụ đó ư?!
Đây… là Thiên Sơn Đồng Lão ngoài đời thực à? Hay là uống thuốc teo nhỏ như trong Conan?!
(Thiên Sơn Đồng Lão (天山同老), là một nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết “Thiên Long Bát Bộ” của nhà văn Kim Dung. Thiên Sơn Đồng Lão giữ mãi bộ dạng trẻ con vì tẩu hỏa nhập ma khi luyện công.)
【 Hệ thống: Dã Thích Thượng nhân, chưởng môn đời trước của Ải Phong Nguyệt, bình thường hay sử dụng hình dáng trẻ con trong lầu Thuốc để kiểm soát linh lực. Chỉ khi tham dự những dịp trang trọng ông ấy mới khôi phục hình dạng thật, thực lực thâm sâu khó lường, đã tới gần trạng thái phi thăng 】
“Đệ tử Lục Lâm Trạch, bái kiến Thái sư tôn.” Lục Lâm Trạch đứng lên rồi đi tới cạnh Thẩm Tam Xuyên. Hắn chẳng có vẻ gì là kinh ngạc, còn ngoan ngoãn vái chào, khiến Thẩm Tam Xuyên tự dưng lại thành ra ngớ ngẩn chưa hiểu đời.
Tuy anh chàng đúng là chưa lõi đời thật…
Thấy Thẩm Tam Xuyên bên cạnh mình hẵng còn ngơ ngác, Lục Lâm Trạch cụng nhẹ khuỷu tay vào cánh tay anh chàng. Bấy giờ não Thẩm Tam Xuyên mới hoạt động lại được, anh chàng lập tức hành lễ đâu ra đấy, thưa: “Đệ tử Thẩm Tam Xuyên, bái kiến Thái sư tôn!”
Ông cụ non 7-8 tuổi trước mắt họ nở nụ cười, rồi đột ngột chống tay, nhảy phắt lên ngồi vào mặt bàn gỗ mun, gác chân cao, còn đong đưa lên xuống. Ánh mắt ông sáng ngời và tinh ranh, tuy trong hình hài trẻ con, nhưng ông vẫn ăn vận chỉn chu, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, đúng kiểu phiên bản thu nhỏ của một tiên sư đức cao vọng trọng. Ông ngồi đấy quan sát hai người, mở miệng hỏi: “Trông lạ đấy, người mới đúng không? Nói đi, tới lầu Thuốc của ta làm gì?”
“Bẩm Thái sư tôn, chúng con mới hoàn thành nhiệm vụ của Phù trưởng lão, nhưng trán Thẩm sư huynh bị thương, Phù trưởng lão bảo chúng con tới lầu Thuốc lấy thuốc ạ.” Lục Lâm Trạch nói năng đường hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, như thể hắn đang làm chuyện đứng đắn lắm vậy.
Dã Thích Thượng nhân nghe thế thì liếc sang Thẩm Tam Xuyên, duỗi tay nắm cằm anh chàng xem xét vết thương của anh chàng, sau đấy búng lên trán anh chàng, bảo: “Năng lực hiện tại của mi chưa khống chế được kiểu yêu linh cắn chủ đâu, bẫy đấy, chớ chạm vào, biết chưa?”
Ui vãi, không hổ là Thái sư tôn luôn! Mới liếc sơ mà đã nhận ra anh chàng bị thương thế nào. Người khác toàn tưởng anh chàng bị yêu tinh lợn rừng húc, ông ấy thì lại nói thẳng con thỏ đần kia là trò lừa thiếu uy tín, quả nhiên chuẩn Conan! Respect!
Thẩm Tam Xuyên vội ngoan ngoãn đồng ý: “Cảm ơn lời khuyên của Thái sư tôn ạ.”
Tuy vái đại lễ với một đứa trẻ thì rất là dị, nhưng dù gì Thẩm Tam Xuyên cũng là một người đã xem hơn 1000 tập Conan, chỉ một lát sau là thích ứng được luôn! Cứ coi như ổng nốc nhiều thuốc quá là được!
Dã Thích Thượng nhân ngẫm ngợi, rồi nói thêm: “Nếu tụi bay là người mới, thì theo tục lệ trước kia, đáng ra bây giờ đang phải chịu phạt chạy trăm vòng… Vết thương của mi không nặng, vậy mà thằng nhóc Phù Nhất Bạch lại cho phép hai đứa về. Chậc, xem ra hoàn thành nhiệm vụ khá lắm hả? Ê, nhãi con, đưa bình thuốc mi đang cầm cho ta coi.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì đưa chiếc bình sứ trong tay mình cho ông.
Dã Thích Thượng nhân mở nắp bình thuốc ra ngửi, khóe môi đọng nét cười, nói: “Mi chọn thuốc giỏi thật, đây là thuốc trị thương hàng đầu, ta vừa mới luyện chế xong, còn chưa kịp đặt tên. Làm sao mi phát hiện ra được, rõ ràng bên cạnh còn nhiều loại thuốc trị thương khác mà.”
Lục Lâm Trạch cũng cười đáp: “Trùng hợp thôi ạ.”