Hắn nói xong câu này, Thẩm Tam Xuyên hơi sững sờ. Lục Lâm Trạch đi được vài bước mới nhận ra Thẩm Tam Xuyên không theo kịp. Bấy giờ hắn mới ngoảnh lại nhìn anh chàng, lại phát hiện ánh mắt anh chàng hơi là lạ. Không đợi hắn dò hỏi, Thẩm Tam Xuyên đã cất giọng cảm thán: “Không ngờ chúng ta lại có trải nghiệm giống nhau như vậy.”
Anh chàng cười khẽ, đôi mắt thờ ơ phẳng lặng, rất đẹp nhưng cũng vô cùng trống rỗng: “Chẳng qua, sau này lớn lên ta mới biết, năm đó người thân của ta đã cố ý để ta đi lạc.”
Lục Lâm Trạch không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Thẩm Tam Xuyên. Không biết có phải là do lông mi quá dài không, mà tốc độ chớp mắt của y dường như rất chậm, màu mắt cũng trong văn vắt. Những lúc nhìn người khác, tuy rằng lạnh lẽo như băng, như thể tất thảy đều không liên quan đến y, nhưng thi thoảng y nở nụ cười, thì lại tựa tuyết tan trên đỉnh núi, trong vắt và ngọt lành…
Có điều, một đôi mắt xinh đẹp như thế, sao lại có kẻ nỡ bỏ rơi y?
Thấy Lục Lâm Trạch không nói gì, Thẩm Tam Xuyên quyết định vừa giảng vừa làm gương tốt, bắt đầu thể hiện sự quan tâm thương yêu với sư đệ mình: “Từ nay về sau, ta sẽ không để đệ lạc đường nữa.”
Mặt Lục Lâm Trạch rõ ràng ngẩn ra vì câu nói này, hắn hơi kinh ngạc nhìn về phía anh chàng.
Anh chàng nói rất kiên nhẫn mà lại vô cùng nghiêm túc: “Lục sư đệ, đệ xem, chúng ta có trải nghiệm tương tự nhau, nhưng ta bị vứt bỏ, còn đệ có lẽ chỉ bất cẩn đi lạc thôi. Biết đâu người nhà của đệ vẫn đang tìm đệ về đó! Vậy nên là, mình tuyệt đối đừng vì thế mà bỏ cuộc sa ngã, phải một lòng hướng thiện, vững bước trên đường ngay lối thẳng. Đệ hiểu ý ta chứ?”
Tuyệt đối đừng có đọa ma đó!
Chao ôi, rõ ràng cảnh ngộ của chính mình thê thảm hơn, ấy vậy mà y còn khổ sở nghĩ cách an ủi sư đệ mình ư? Bình thường khoác vẻ lạnh lùng không thích nói năng, an ủi người khác còn vụng về đến vậy, ấy thế mà ngạc nhiên thay, lại khiến người ta cảm thấy rất đỗi chân thành…
“Đệ hiểu rồi.” Lục Lâm Trạch cười gật đầu, “Cảm ơn huynh, Thẩm sư huynh.”
【 Hệ thống: Thiện cảm của Lục Lâm Trạch +500 】
Thẩm Tam Xuyên: Ơ, ơ ơ… sao tự dưng bùng nổ điểm thiện cảm thế… ủa vụ gì đây? Tớ chỉ muốn nhắc nhở thằng nhỏ đừng đi chệch đường, sợ cu cậu đọa ma thôi mà!
【 Hệ thống: … Nói thực tui cũng thấy khó lý giải lắm, nhưng nhiều khả năng là, Ma Tôn chưa cần cưa đã tự đổ đó? 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Lục Lâm Trạch: Sư huynh vừa đẹp vừa mạnh vừa thảm, ta phải chăm chút yêu thương chiều chuộng huynh ấy mới được!
Thẩm Tam Xuyên: Sư đệ vẫn còn cứu được, mị phải dốc sức dẫn dắt thằng nhỏ hướng về cái thiện!
Tác giả nào đấy: Muốn nói lại thôi.jpg