Triệu Điềm Điềm vẫn không từ bỏ ý định, dán cả người lên, tay còn ở trên người cậu ta như gần như xa mà đốt lửa.
“Em trai à, chỉ cần em đồng ý cho chị, buổi tối chúng ta có thể đi qua rừng cây nhỏ thấy.”
“Đàn ông ấy à, huyết khí phương cương, tổng cũng muốn giải quyết một chút, em thấy có phải hay không?”
Phương Trừng bị đυ.ng chạm, cả người đều cứng đờ, mặt đỏ lên, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.
Nhận thấy được ánh mắt của cậu chàng, cho rằng cậu chàng đã cắn câu, liền nghe Phương Trừng nói.
“Tôi không thích phụ nữ có ngực to như dưa hấu, tôi…… tôi thích con gái kiểu như là đáng yêu mềm mại ấy, mông của cô cũng có chút to, còn cả mặt mũi nữa, đều không phải loại hình tôi thích.”
“Hỗn đản! Cậu cmn độc thân cả đời luôn đi.”
Triệu Điềm Điềm tức giận đẩy người vào trong biển, còn mắng cậu ta.
[Chậc chậc, miệng em trai vẫn như cũ, thẳng cứ như ruột ngựa ấy nhỉ.]
[Playgirl mà đòi thông đồng với em trai nhà chúng tôi, đi ăn shit đi.]
[Em trai nói rất đúng, nói rất hay, ngàn vạn đừng để cho Triệu Điềm Điềm chạm vào thân thể cao quý của em, cô ta không xứng!]
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều kiên quyết giữ gìn trong sạch cho em trai.
Phương Trừng chật vật bò dậy, khiến Đường Thập Bát phải phụt cười.
Cậu ta tức giận, trừng mắt với nàng.
“Cô còn cười, chúng ta là người cùng một tổ, vậy mà cô không giúp tôi.”
“Ha ha, một người cậu cũng có thể đánh bại cô ta, không cần tôi ra tay.”
Hình như cũng đúng nhỉ, Phương Trừng lập tức cảm thấy mình rất lợi hại.
Thò lại gần, lấy ra cái vỏ sò xinh đẹp đưa cho nàng.
“Cho cô, cco làm xong có thể tặng cho Đường Tuyết Thanh được không?”
Đấy đấy, cuối cùng vẫn là tiến vào trong tay Đường Tuyết Thanh.
Tư Vô Ngự ở một bên nghiêm túc nhặt vỏ sò, lúc anh không nói lời nào, anh tuấn tựa như một bức họa vậy.
Đường Thập Bát nhìn thoáng qua liền nhanh chóng dời đi tầm mắt, trong lòng lại đang ăn dưa.
[Ảnh đế hình như là sợ bóng tối, khi còn nhỏ bị bọn bắt cóc nhốt ở trong phòng tối ba ngày ba đêm, từ lúc đó trở đi liền đặc biệt sợ bóng tối.]
[Trời trời, anh ta bị bắt cóc hình như cũng là chú hai anh ta làm, nếu không phải tốc độ ba mẹ của anh ta đủ nhanh, anh ta đã bị gϊếŧ rồi.]
[Chỉ là…… đến đây cũng được mấy ngày rồi, cũng không thấy anh ta sợ bóng tối nhỉ?]
Tư Vô Ngự ngẩn ra, lại là chú hai của anh, chú hai của anh đến tột cùng là ở sau lưng người nhà anh làm ra bao nhiêu chuyện tốt.
Sườn mặt đẹp ngời ngời của ảnh đế hơi hơi căng chặt, một cổ khí túc sát khiến cả người anh trở nên âm trầm hơn vài phần.
Anh siết chặt vỏ sò trong tay, cả người đứng im không nhúc nhích.
Đường Thập Bát thấy anh bất động, cho rằng anh đang suy nghĩ nên tạo dáng như thế nào, vội vàng qua đi chỉ đạo cho anh.
“Chuyện tạo dáng tôi tương đối có sở trường, anh làm như thế này này.”
Đường Thập Bát bày ra một tư thế mà nàng tự nhận là rất đẹp, liền thấy con ngươi thâm thúy của ảnh đế vẫn luôn nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời lộng lẫy, cặp con ngươi kia giống như chứa đầy sao trời, làm Đường Thập Bát nhìn có chút ngây người.
Buột miệng thốt ra.
“Tư tiền bối, anh lớn lên thật là đẹp mắt.”
Ý thức được tự mình nói sai cái gì rồi, nhanh chóng ngậm chặt miệng, khom lưng nhặt vỏ sò.
[Tổn thọ quá đi, mình vậy mà lộ vẻ mê trai với nam chính, không được không được, đây là của nữ chính.]
[Chẳng qua, người cùng đồ vật đẹp mắt, mình nhiều nhiều thêm hai miếng thì sao chớ, mình chỉ là đang thưởng thức mà thôi.]
Tư Vô Ngự cũng thu hồi tầm mắt, hình như chuyện vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.
Nhặt vỏ sò xong, tiếp theo phải xuyên thành chuỗi.
Không có dây, cũng không có kim, mấy người đem chủ ý đánh lên con dao găm trên người Đường Thập Bát.
Mũi dao găm tương đối sắc bén, dùng nó để chọc ra một cái lỗ trên vỏ sò, hoàn toàn không thành vấn đề.
Ba người Triệu Điềm Điềm đều tiến lại đây.
Vừa mở miệng liền nói muốn dao găm.