Mẹ Đường thật sự là vứt rác.
Bà vứt là phân chó của Nhị Cẩu trong hoa viên.
Phân chó kia thúi đến mức ba người đều nắm bóp mũi.
“Ngày thường người giúp việc trí nhớ cũng kém, mẹ liền biết bọn họ quên vứt, khó trách lại thấy chỗ này thúi thế.”
Thì ra là như thế này.
[Mẹ mình thật tốt, không chỉ trích sai lầm của người giúp việc, trái lại còn tự mình động thủ, còn không sợ thúi, mình rất yêu.]
Mẹ Đường tâm tình tốt, cảm thấy phân chó cũng không thúi như thế nữa.
Đường Thập Bát vốn dĩ định lấy lại tự mình đi ném thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở bên ngoài, liền không động thủ nữa.
Cơ hội tốt nha.
Mẹ Đường cũng thông minh, không có tới gần thùng rác, mà là mở thùng đựng rác ra, đem phân chó hất vào rồi nhanh chóng nhảy ra.
“Thứ trời đánh, là thứ chó chết nào ném phân vào mặt tao!”
Một người phụ nữ đầy mặt dữ tợn từ thùng rác nhảy ra, trong miệng vẫn luôn phun phì phì phì.
Ngẩng đầu vừa nhìn, thấy là Tống Giai, liền hung ác cầm dao vọt lên.
“Tiện nhân, là mày, tao phải gϊếŧ mày!”
Phịch một tiếng.
Một cú đá cực ngầu, người phụ nữ bị cảnh sát đá ngã xuống đất, sau đó bắt lại.
Tống Giai vỗ vỗ trước ngực, nói với cảnh sát.
“Cảm ơn các vị, may mắn mọi người tới kịp thời.”
Cảnh sát gật đầu, bắt người giải đi.
Người phụ nữ cũng giống như chó nhà có tang, chỉ là lúc đi qua liếc mắt nhìn Đường Tuyết Thanh một cái,
Đường Tuyết Thanh trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn cô ta.
[Oa, là Đường Tuyết Thanh nói cho người giúp việc, để cô ta dùng loại thủ đoạn trả thù này, đáng tiếc, bọn họ xóa sạch lịch sử trò chuyện rồi.]
[Đường Tuyết Thanh con định canh ta đao cho mẹ nữa kìa, lấy chuyện này để làm người nhà họ Đường áy náy, mình chỉ có thể nói, đúng là kẻ tàn nhẫn!]
Cái gì!
Lại là Đường Tuyết Thanh!
“Lần này mẹ phải tố cáo chết cô ta, làm cô ta ở trong tù cải tạo thật tốt.”
Lại nói với Đường Tuyết Thanh.
“Tuyết Thanh à, còn may con không xảy ra việc gì, đừng học theo người giúp việc vong ân phụ nghĩa kia, nhà họ Đường cho cô ta ăn cho cô ta mặc, còn cho phát tiền lương tặng quà cho cô ta.”
“Nhưng cô ta chính là loại người không biết tốt xấu, còn cắn ngược lại nhà chủ nhân một cái, con nói xem, loại người này, có phải là lòng lang dạ sói hay không?”
[Mẹ nói rất đúng, Đường Tuyết Thanh chính là lòng lang dạ sói, nói quá xinh đẹp, vỗ tay vỗ tay.]
Đường Tuyết Thanh khẩn trương nhéo tay, cười gượng nói.
“Đúng thế, còn may mẹ không có việc gì, bằng không con sẽ đau lòng.”
Ba Đường trở về, mẹ Đường liền nói chuyện này cho ông.
“Nuôi vô ích một con sói mắt trắng, nhà họ Đường không bạc đãi nó, sao nó có thể làm ra loại sự tình này?”
“Ông xã, lòng phòng người không thể không có, anh thế nhưng đừng thiên vị nó, đến khi nào nó tốt lên thì lúc đó mới cho nó tiền.”
Thế là, tiền tiêu vặt của cả nhà đều bị chặt đứt.
Ngay cả bánh kem trong nhà cũng biến thành bánh kem nhỏ.
Đường Tuyết Thanh thấy, nhịn không được hỏi ba Đường.
“Ba, có phải gần nhất công ty đã xảy ra chuyện hay không?”
Ba Đường vẻ mặt đau lòng.
“Đúng vậy, khả năng tiền các con đưa ba đều phải ném xuống sông hết rồi.”
“Cái gì!”
Vậy năm chục triệu chẳng phải là không lấy lại được nữa rồi sao.
Đường Tuyết Thanh đôi mắt đều đỏ, trực tiếp khóc.
“Ba, con cũng rất muốn giúp ba, nhưng con cũng không còn tiền, hay là để con đến công ty hỗ trợ đi.”
Đến công ty, cô ả còn có thể lén chuyển chút tài sản, nếu không, chờ đến khi nhà họ Đường phá sản, cô ả một phân tiền cũng không có.
“Không cần, ba đau lòng con, sao nỡ lòng nào để con chịu khổ, yên tâm đi, chịu đựng qua đi thì tốt rồi.”
Đường Tuyết Thanh cắn răng, xem ra phải tim cho chính mình một nhà khác.
Sớm một chút gả ra ngoài, nhà họ Đường còn sẽ cho cô ả một phần của hồi môn.
Nghe nói chương trình tạp kỹ lần này cũng có một ảnh đế tới tham gia.
Nếu là cô ả có thể……