5.
Diệp Anh không nói thêm nữa, được về nhà bây giờ như là đặc ân của cô, nhưng mà nhớ lại chuyện lúc chiều khi anh tắm, cô có hơi lo.
- Anh ở nhà một mình có được không? Nếu không tôi nhờ Tôn Nam đến.
- Anh không sao, em về đi.
- Vậy tôi về.
Diệp Anh bước ra cửa, định đóng cửa lại thì thấy bóng lưng cô đơn của anh, cô có hơi chạnh lòng, cô suy nghĩ lời nói của cô có hơi quá đáng hay không.
Vừa bước ra khỏi cổng, Diệp Anh lại nghĩ:
- Quên đi, dù sao là anh ấy cứu mình.
Cô quay lại, bấm chuông cửa, Trình Hựu mở cửa, anh bất ngờ khi cô quay lại.
- Tôi ở lại với anh, ở phòng cho khách.
- A? Được được, em ở phòng nào cũng được.
Ngày hôm sau, cô đến công ty sau chuỗi ngày nghỉ để chăm sóc Sếp của mình ở bệnh viện, cô thấy ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô có hơi lại.
Khi sáng cô đã dặn Trình Hựu rằng ở công ty không được gọi cô là vợ, nếu không cô sẽ giận, anh đồng ý.
Trong nhà vệ sinh nữ cô đã nghe được câu chuyện bà tám của mấy đồng nghiệp của mình.
- Diệp Anh cũng hay ghê, cô ta thế mà trèo lên được giường của Sếp.
- Thư ký nào mà chả làm ấm giường cho Sếp.
- Dù sao, người trong hào môn sao có thể để ý đến người như Diệp Anh được, cô ta không có gia thế, nhan sắc cũng bình thường, Sếp cũng chỉ chơi đùa cô ta.
- Tôi cũng thấy thế.
Cuối cùng cô phát hiện ra mấy chuyện bát quái này là do Tôn Nam, đồn Sếp kêu cô là vợ nhưng qua nhiều người lại thành cô đã leo được lên giường của Trình Hựu. Cô cũng không thể kiểm soát được lời nói của người khác, nên dứt khoát bỏ ra sau đầu, không biết Tôn Nam đã nghe được gì, bèn tới xin lỗi cô:
- Thư ký Diệp, chuyện không phải là do tôi đồn đâu, không biết tại sao lại ra thành như vậy.
- Quên đi, tôi cũng không quan tâm.
Diệp Anh phát hiện, Trình Hựu ở công ty không tập trung làm việc, đặc biệt khi anh đòi chuyển bàn làm việc của cô vào trong văn phòng anh, anh lén nhìn cô, cười như tên ngốc, thấy cô nhìn lại thì giả vờ làm việc, mà cô biết anh có nhớ gì đâu mà làm, chủ yếu là cô và Tôn Nam làm hết, nhưng mà anh như vậy làm cô cũng cảm thấy buồn cười.
- Anh có thôi đi không?
- Hả? Em nói gì vậy?
- Tôi nói anh đừng có nhìn tôi nữa.
- Anh không có. – Anh nhỏ giọng phản bác.
- Nhìn nữa tôi móc mắt anh.
- Vợ, em thật hung dữ.
Diệp Anh nghĩ đợi đến khi anh nhớ lại tất cả lại sa thải tôi không chừng.
6.
Cô trừng mắt nhìn anh, đã dặn không được gọi vợ ở công ty kia mà.
Những ngày sau đó diễn ra bình thường, Trình Hựu rất nghe lời cô, lúc ở công ty cũng ngoan ngoãn để yên cho cô làm việc, có điều tin đồn trong công ty ngày càng nhiều, cô cũng không kiểm soát được.
Hôm đó về đến nhà, Trình Hựu đeo bám cô ngồi trên sofa.
- Vợ ơi, làm ấm giường là gì vậy?
Diệp Anh nhăn mày nhìn anh:
- Ai dạy anh cái này?
- Mấy người trong công ty nói là em làm ấm giường cho anh, nhưng mà chúng ta đâu có ngủ chung đâu? Vậy thì làm ấm giường là gì?
Diệp Anh cạn lời:
- Anh đừng có để ý đến lời nói của người khác.
- Ồ.
- Ồ cái gì mà ồ? Có nghe lời không?
- Có.
- Được rồi, đi ngủ.
- Cho anh ôm vợ một xíu.
Buổi đêm, đi ngang phòng của Trình Hựu, cô nghe được anh đang gọi điện thoại:
- Tôn Nam, làm ấm giường là sao?
Cô không nghe được bên kia nói gì, cô cũng không quan tâm lắm, nên về phòng ngủ.
Sáng hôm sau đến công ty, Diệp Anh phát hiện mọi người lại nhìn cô với ánh mắt dò xét, không biết Trình Hựu đã làm cách nào đó mà người trong công ty cũng không dám đồn bậy bạ về anh và cô nữa.
Nhưng mà muốn nghe drama của công ty thì nhà vệ sinh nữ là nơi lý tưởng. Diệp Anh hôm nay đã vào nhà vệ sinh 10 lần rồi, lần thứ 11 thì cô mới có được ít thông tin.
- Cô ta chắc lại mách nước với Sếp rồi, trước giờ Sếp có để ý mấy chuyện đồn này ở công ty đâu, sáng nay lại như ôn thần mà chỉnh đốn chúng ta.
Hóa ra sáng nay anh đòi đến công ty một mình sớm là như thế.
Diệp Anh trở lại bàn làm việc, nhìn thấy mặt Sếp hôm nay dễ nhìn hơn, nhưng mà trên mặt anh như dán lên câu "Anh làm có tốt không? Đến đây khen anh đi", đúng là vẫn không khá hơn.
- Tôi đã bảo anh đừng có quan tâm người khác nói gì mà?
- Nhưng mà Tôn Nam nói người khác nói như vậy là nói xấu em. Sao anh có thể để vợ mình bị nói xấu chứ.