1.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, Diệp Anh thấy đau ở đầu, cô bình tĩnh lại rồi nhớ ra. Chuyện là cô vừa chở Sếp mình từ bữa tiệc của công ty về, cô là thư ký của Trình Hựu Trình tổng của Trình thị. Không may khi đang trên đường lại bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm vào, lúc đó Trình Hựu đã nhanh tay tháo dây an toàn chòm qua che người cho cô, cô cũng chỉ bị trầy xước một chút thôi, còn ông Sếp của cô cũng không biết ra sao rồi. Cô không hiểu sao lúc đó anh lại che chắn cho cô mà không màng đến bản thân mình có thể bị thương nặng, là do cô cống hiến cho tư bản nhiệt tình quá chăng?
Cô đang suy nghĩ miên man, vừa đặt chân xuống giường để đi tìm Sếp tổng nhà mình, xem tình hình của anh, thì cửa phòng bệnh đẩy ra, người bước vào là Trợ lý Tôn, Tôn Nam, anh mang theo túi đồ ăn.
- Thư ký Diệp, cô không sao chứ?
- Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh. Sếp như thế nào rồi?
- Sếp tỉnh rồi, nhưng mà..
- Nhưng mà sao?
- Anh ấy cứ liên tục gọi vợ, tôi gọi cho vị hôn thê của anh ấy đến, anh ấy lại nói không phải vợ anh. Bác sỹ kiểm tra thì là do chấn động não nên ký ức bị loạn, chờ thời gian sẽ bình thường lại.
- Cô ăn uống trước rồi nghỉ ngơi.
- Cảm ơn anh, tôi qua xem Sếp trước đã.
Tôn Nam cũng gật đầu đồng ý, rồi dẫn Diệp Anh đến phòng của Trình Hựu.
Vừa bước vào phòng, cô đã cảm thấy không khí quỷ dị trong này. Trình Hựu gương mặt ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng, như một đứa trẻ đi lạc, hôn thê của anh là Bạch Vi, đang ngồi khóc thút thít với mẹ của anh.
Trình Hựu vừa thấy Diệp Anh mở cửa bước vào, mắt anh sáng lên, vội bước xuống giường, quên cả chân mình bị thương, suýt té ngã nếu không nhờ Tôn Nam và Diệp Anh đỡ.
- Vợ, sao giờ em mới tới?
Bốn người đang ở trong phòng trừ Trình Hựu há mồm trợn mắt, nhìn anh.
Thấy mọi người không ai phản ứng anh tiếp tục:
- Vợ, hai người họ là ai, anh không quen, em đuổi họ đi có được không? Anh chỉ cần vợ.
Diệp Anh đứng hình, cô nhìn Sếp của mình hằng ngày lạnh lùng, ít nói, độc mồm độc miệng giờ lại như đứa trẻ làm nũng, còn biết bĩu môi, mắt rưng rưng, mở to nhìn cô, như vừa bị ức hϊếp. Cô lấy lại bình tĩnh:
- Anh gọi ai là vợ cơ?
- Em chứ ai?
- Tôi?
Cô tự chỉ vào mình vừa hỏi anh.
- Đúng.
2.
Anh vừa gật đầu vừa nói một từ khẳng định chắc nịch, không ai dám phản bác.
- Sếp, anh nghe tôi nói cho kỹ. Em là Diệp Anh là thư ký của anh, anh là Chủ tịch Trình thị, đây là Bạch Vi tiểu thư là hôn thê của anh, đây là mẹ anh, đây là trợ lý Tôn. Anh nhớ chưa?
Cô nói xong thì mong chờ nhìn anh, mong là anh sẽ nhớ ra. Cô tưởng nói như vậy là rõ ràng rồi nhưng mà Trình Hựu lại giương đôi mắt ướŧ áŧ ủy khuất nhìn cô, như đang trách cô.
- Em không cần anh nữa có phải không? Anh chỉ có vợ là Diệp Anh thôi, không có vị hôn thê nào hết.
Cô quay qua Tôn Nam ý hỏi anh, Tôn Nam hiểu ý nói rõ với cô:
- Hôn ước bị Sếp hủy bỏ rồi, nhưng mà nhà họ Bạch vẫn chưa muốn buông tha cho Sếp.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thằng mắt anh:
- Được rồi, anh không có vị hôn thê nhưng mà tôi cũng không phải vợ anh, tôi với anh là quan hệ Sếp và nhân viên.
Lần này anh không nói tiếng nào mà òa khóc lên, giống như muốn cho cả bệnh viện nghe, Diệp Anh hết cách, cô chạy tới dỗ Sếp của mình như dỗ đứa trẻ, dù sao thì anh cũng cứu cô, nếu không không chừng người nằm đây làm nũng là cô, nghĩ đến thôi làm cho Diệp Anh rùng mình.
- Ngoan ngoan không khóc, em là vợ anh là vợ anh.
Dỗ một hồi tiếng khóc cũng nhỏ dần, anh đưa đôi mắt đỏ hoe mở to ra nhìn cô.
- Vợ, anh muốn về nhà.
- Không được, anh ngoan ở đây vài bữa, khỏe rồi em đưa về nhà.
- Vậy em cũng ở đây với anh đúng không?
Cô liếc anh một cái, khiến anh sợ hãi thu người lại, lại chuẩn bị khóc.
- Được, được, tôi ở lại chăm anh.
Bạch Vi và mẹ anh không thể thay đổi được quyết định của anh, cũng không làm khó Diệp Anh nữa mà đi về, còn cô ở lại chăm sóc anh.
Mấy ngày sau đó, Diệp Anh chăm sóc cho Trình Hựu, còn anh thì thực sự coi cô là vợ mình, Diệp Anh đối với việc này không dám đính chính nữa, vì mỗi lần cô định nói thì anh lại nước mắt lưng tròng, nhìn cô với ánh mắt cô là tra nữ lừa gạt tình cảm của anh.
Sau đó, anh được xuất viện về nhà, điều quan trọng là "nhà" của "hai vợ chồng" cô ở đâu, Trình Hựu không chịu về nhà anh một mình, anh luôn cho cô là vợ mình, nhất định phải ở chung, Diệp Anh cũng không thể đưa anh về cái "ổ chuột" của mình được.
Thế là cô đành nhờ Tôn Nam đưa hai người về nhà anh, suốt đường đi anh luôn bám dính lấy cô như sợ cô chạy mất.