Thành Liễu Kinh, đêm tuyết đầy trời.
Trên con đường đá nhỏ đã bao trùm một lớp tuyết trắng xoá.
Chẳng qua màu trằng này không che giấu được những thi thể năm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Vết máu bị đông cứng và khô cạn nhìn thôi đã làm người †a giật mình.
Một nam tử trung niên râu ngắn nhanh chân chạy đến dưới sự vây quanh của mấy gia đỉnh, khi đi đến nơi này thì đột nhiên dừng lại.
"Là do tiểu súc sinh kia làm ra?" Trên mặt Hạ Vân Tiêu tràn đầy chấn động.
Sau khi đuổi cả nhà Hạ Vũ ra khỏi Hạ gia thì ông ta cũng không chú ý đến họ nữa, vốn cho rằng Vận Trúc và Hạ Vũ chắc chẵn phải chết, nhưng ai biết một tin tức động trời đã truyền đến.
Đó là Hạ Vũ dựa vào sức của một mình chém gϊếŧ đám người Từ gia, cả Từ Lão Hổ cũng chết ngay tại chỗ, không còn hài cốt!
Phải biết rằng Từ Lão Hổ có thực lực Tiên Thiên đỉnh cao, chỉ có cách Linh Tuyền Cảnh một bước.
"Không sai." Gia chủ của một tiểu gia tộc đi tới và nói: “Tại hạ tận mắt nhìn thấy.
Trên đường Hạ Vũ chạy trốn thì ban đầu làm ra vẻ như yếu thế, đến căn phòng nhỏ này rồi đột nhiên trốn vào trong đó, mở ra trận pháp phòng ngự.
Từ gia lôi Hạ Thiền đến uy hϊếp Hạ Vũ ra khỏi trận, Hạ Vũ đi ra thì gϊếŧ Từ Dương trước rồi chém Từ Lão Hổ sau, tiếp đó dẫn muội muội chạy trốn bằng đường hầm”
"Ồ ~" Hạ Vân Tiêu hít vào một hơi.
Ông ta không nghĩ tới Hạ Vũ hôn mê tám năm mà chẳng những thực lực không yếu bớt, ngược lại tăng lên trình độ
không thể tưởng tượng nổi.
Sớm biết Hạ Vũ có bản lãnh như thế thì ông ta sẽ tiếp tục sử dụng thủ đoạn lôi kéo để tiếp tục lợi dụng mới đúng!
Nhưng hiện tại nói những lời này đã trễ. Ông ta nhìn nhìn phòng an toàn đã bị đánh vỡ trận pháp.
"Tiểu súc sinh, tám năm trước đã bắt đầu sắp xếp!" Qua cơn chấn động, Hạ Vân Tiêu lại âm trầm nói: “Hạ Phúc, ngươi nói có phải tên tiểu súc sinh này mượn cớ hôn mê để lặng lẽ tu luyện yêu pháp không?"
Quản gia Phúc bá läc đầu: “Ta nói không chắc được, chẳng qua hắn hôn mê tám năm là thật."
Ngay lúc này, Liễu Thành Chủ thành Liễu Kinh cũng đi tới, cười nói: “Không nghĩ tới ban ngày vừa gặp mặt, ban đêm lại gặp tiếp.'
Hạ Vân Tiêu cười khổ và nói: “Đã để Liễu Thành Chủ chế giễu, không ngờ tên nghịch tử kia lại có thủ đoạn như thế."
Liễu Thành Chủ nói: “Ngươi sinh ra một đứa con trai tốt, dù tâm tính hay thủ đoạn đều là cao nhất! Vừa rồi ta nhớ lại một vài hành động của hẳn, kỳ thật ngay từ đầu hẳn có thể thi triển kiếm quyết gϊếŧ chết Từ Lão Hổ. Nhưng vì sao hắn chạy đến vị trí này mới ra tay?"
Hạ Vân Tiêu cũng không ngu, nghe Liễu Thành Chủ nhắc đến thì lại xem xét xung quanh rồi nói: “Nơi này là góc chết, nhưng trước mặt trống trải, sử dụng kiếm pháp tuyệt thế ở đây thì có thể gϊếŧ chết càng nhiều người của Từ gia."
"Không sai." Liễu Thành Chủ thở dài: “Đây quả thật là một nhân tài, đoạn đường có mấy bước đi ra từ Hạ Phủ tới đây tràn ngập tính toán của hắn. Hơn nữa hắn xuống tay tàn nhẫn, có thể gϊếŧ thêm một người thì tuyệt đối không bỏ qua, quả thực là sát thần."
"Tiểu súc sinh!" Cũng không biết trong lòng Hạ Vân Tiêu suy nghĩ cái gì mà măng một câu rồi lại hỏi: “Liễu Thành Chủ, ngài nói hẳn thật sự có kiếm kỹ Thiên cấp?"
“Ta không chắc."
Liễu Thành Chủ nói: “Trong đời ta chưa thấy qua kiếm kỹ Thiên cấp, Địa cấp cũng chưa gặp. Nhưng thức kiếm quyết kia của Hạ Vũ rất cao, rốt cuộc có cấp bậc gì thì ta không chắc, cho dù không đến Thiên cấp cũng là Địa cấp cao cấp."
"Cao như vậy!" Hạ Vân Tiêu đã sắp hộc máu.
Sớm biết Hạ Vũ có chiến kỹ kiếm pháp này thì ông ta nhất định sẽ tìm mọi cách mềm dẻo cứng rắn để cưỡng đoạt!
Đột nhiên, chẳng biết lúc nào trong gió tuyết có mấy bóng dáng đứng trước mặt từng thi thể bị gió tuyết bao trùm.
Những bóng dáng này đều là các ông lão lớn tuổi.