Buổi chiều, gió bắc gào thét, bầu trời trở nên u ám.
Có tuyết nhẹ bay lơ lửng trong không khí lạnh giá.
Sau hậu viện của Hạ gia là một con đường đá hẻo lánh.
Lúc này, trên con đường đá sạch sẽ ấy, cho dù là bên trái hay phải đều không có lấy một bóng người.
Các cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa sớm, bầu không khí im ắng đến mức kỳ lạ.
Ba người bọn họ bước ra khỏi cửa sau.
Dù không nhìn thấy ai nhưng Hạ Vũ vẫn có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
Vận Trúc ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa của Hạ gia, trong lòng không tránh khỏi thất vọng, năm đó Hạ Vân Tiêu đích thân đón bà vào bằng cửa chính, thế mà bây giờ bà lại phải nhếch nhác rời đi bằng cửa sau.
Đúng lúc này, bà nhìn thấy nhị phu nhân cùng với nha hoàn bước lại gần.
“Ai ya, đây không phải là Vận Trúc tỷ tỷ sao?” Nhị phu nhân cay nghiệt nói: “Vân Tiêu bảo ta tiễn các ngươi, nói rằng từ nay về sau Hạ gia không còn liên quan gì đến các ngươi nữa! Cho dù các ngươi có được thăng quan phát tài hay là chết ở đâu đó thì các ngươi cũng chẳng còn là người của Hạ gia.”
Nói xong, bà ta giơ tay ra hiệu với nha hoàn phía sau ném ra một tấm thẻ có viết tên Hạ Vũ.
Theo quy tắc của thế gian này, chỉ có người trong gia tộc mới có thể đặt thẻ tên của mình vào trong từ đường, để chứng tỏ sinh ra là người của Hạ gia, khi chết cũng là quỷ của Hạ gia.
Đây cũng là niềm vinh dự!
Bây giờ thẻ tên của Hạ Vũ lại bị ném ra ngoài như vậy, đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn bị đá ra khỏi Hạ gia, trở thành một người không có nơi nương tựa.
Sau này cho dù có ra ngoài làm quan cũng sẽ bị chỉ trích.
Vận Trúc nhìn cảnh tượng này không nhịn được mà rưng rưng nước mắt, bà lẩm bẩm: “Tại sao Vân Tiêu lại tuyệt tình với ta như vậy? Ta tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với ông ta? Cho dù ông ta có ghét bỏ ta như thế nào, cũng không cần hạ nhục ta và Vũ Nhi như vậy?”
Nhị phu nhân cười khẩy, như thể đã sớm đoán được Vận Trúc sẽ nói như thế, càng khinh bỉ nói: “Vận Trúc, Vân Tiêu bảo ngươi hãy nhớ kỹ lại đêm trước khi rời khỏi kinh thành, ngươi đã đi đâu? Thật không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Vận Trúc tái nhợt: “Ta cố gắng để ông ta được ra khỏi ngục.”
“Ai mà biết ngươi đã làm gì? Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ, ngươi vốn là một kỹ nữ nổi tiếng ở kinh thành, ngươi còn có thể làm gì?” Từng câu từng chữ của bà ta như nhát dao cứa vào tim người khác.
“Nhị phu nhân, nếu như ngươi còn hạ nhục nương ta, thì đừng trách ta không khách khí.” Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Đã bị đuổi bọn họ ra khỏi nhà, còn muốn sỉ nhục nương của hắn như vậy, mấy kẻ này chán sống rồi.
“Tiểu nghiệt chủng, ngươi đã gϊếŧ chết đệ đệ của ta, ngươi cứ chờ đó!” Nhị phu nhân nhìn thấy Hạ Vũ liền chửi rủa.
“Ngươi mới là nghiệt chủng lấy ân báo oán, không biết là ai lúc đầu đã gửi nhi tử tới đây, nhờ ta chăm sóc nó!”
“Nhi tử của ta bây giờ đang tu hành ở Viêm Dương Tông, ngươi còn không bằng một ngón tay của nó!”
Thấy bọn họ ở ngoài cửa đấu khẩu với nhau, xung quanh còn có rất nhiều người hầu và nha hoàn, tất cả đều đang chỉ trỏ xì xào bàn tán, Vận Trúc không thích điều này.
Bà kéo Hạ Vũ lại nói: “Vũ Nhi, bỏ đi.”
Hạ Vũ hít sâu một hơi thật sâu, rồi giẫm nát thẻ tên của Hạ gia, dùng cuốc mũi nhọn chỉ thẳng vào nhị phu nhân: “Trở về nói với Hạ Vân Tiêu, những gì thuộc về ta, ta nhất định sẽ lấy lại! Hôm nay ta rời khỏi Hạ gia thì mãi mãi sẽ không còn là người của Hạ gia nữa, ân oán trước đây đều sẽ xóa bỏ, nhưng nếu Hạ gia các người dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, ta sẽ không khách khí đâu!”
“Tên nguông cuồng này, hy vọng ngươi có thể sống sót hết hôm nay!” Nhị phu nhân nhổ nước bọt vào cửa, sau đó xua tay: “Mau đóng cửa lại!”
Rầm!
Cửa sau Hạ gia liền đóng sầm lại.
Trên con đường đá, gió tuyết ngày càng dày đặc và thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Hạ Tài tiến lên một bước, nói: “Vũ thiếu gia…”
Tiếng gọi này của ông như muốn hỏi phải làm gì tiếp theo và bọn họ sẽ đi đâu?
Sắc mặt Vận Trúc tái nhợt đi, ba người bọn họ lúc này đã không còn nơi nương tựa, cả thành Liễu Kinh này cũng không có ai muốn giúp đỡ bọn họ, bọn họ sẽ phải đi đâu đây?
Hạ Vũ đứng thẳng trong gió tuyết, trầm giọng hỏi: “Hạ Tài, nhà trú ẩn năm đó ta dựng lên, bây giờ còn không?”
“Nhà trú ẩn?” Hạ Tài sửng sốt một lát mới nhớ ra.
Lúc đầu Hạ Vũ cai quản núi Hồng Nhai, hắn vì phòng ngừa những kẻ xấu, nên đã âm thầm mua một căn nhà nhỏ nằm trên một con đường.”
Không ngờ rằng năm đó không thể ở, nhưng bây giờ lại có thể dùng tới.
Hạ Tài cười khổ nói: “Nơi đó vẫn mãi không có người ở, không có ai biết chủ nhân là ai, sau đó bị đám ăn mày chiếm giữ cho đến tận bây giờ.”
“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta sẽ đến đó.”
Lúc này, ba người đang đi trên một con đường nhỏ.
Vận Trúc nhẹ giọng nhắc nhở: “Vũ Nhi, đừng quên tìm Thiền Nhi. Phía trước chính là quán màn thầu của nhà Tứ Nương.
“Vâng!”
Hạ Vũ bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy quán màn thầu của nhà Tứ Nương, nhưng giữa đường lại xuất hiện một đám người đột nhiên từ trong ngõ đi ra.
“Vũ thiếu gia, tám năm rồi chưa gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?” Một tên cầm theo đao bước ra.
Theo sau hắn ta là một nữ tử, cũng cầm vũ khí trên tay, hét lớn: “Hạ Vũ, ngươi gϊếŧ chết đệ đệ Từ Huân của ta, còn muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?”
“Tốt lắm, người của Từ gia!”
Hạ Vũ sớm đã đoán trước được điều này, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Từ Hồng và Từ Bân, các ngươi không nên động vào người nhà của ta. Năm đó dù sao đi nữa ta cũng chưa từng hạ thủ với nữ nhân và hài tử của Từ gia. Bây giờ các ngươi thả muội muội của ta ra, chúng ta xem như kết thúc chuyện này ở đây.”
“Không nên động vào người nhà của ngươi sao?” Hai mắt Từ Bân đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đã gϊếŧ chết thiên tài duy nhất có thể tu hành của Từ gia. Từ đó đến bây giờ, Từ gia đã thụt lùi thành gia tộc hạng hai, những năm này đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục? Ngươi đã tính qua chưa?”
“Tính cái rắm! Hắn ta tới gϊếŧ ta, thì phải nghĩ đến hậu quả sẽ bị ta gϊếŧ lại. Nếu ta không gϊếŧ hắn, thiên lý bất dung (1).”
(1): trời không thể tha thứ.
Hạ Vũ tiến lên một bước, hét lớn: “Mau thả muội muội của ta ra, ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”
“Đừng có mơ!” Từ Hồng cười lạnh, quấn một sợi roi thép quanh cánh tay: “Hạ Vũ, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Nói xong, ả ta lại hét lên một tiếng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy cánh cửa phía sau bọn họ liền mở ra, mấy chục thiếu niên và người hầu cường tráng của Từ gia bước ra.
“Hạ Vũ, sau trận chiến ở núi Hồng Nhai năm đó, bây giờ chúng ta lại gặp nhau rồi!” Một gã đàn ông mặt sẹo bước ra rồi chỉ vào mặt mình: “Nhờ ơn của ngươi ban cho đấy.”
“Từ Tuấn!” Hạ Vũ cười lớn: “Được lắm! Lũ chuột trốn thoát trong trận chiến núi Hồng Nhai năm đó đều ở đây. Tám năm qua, có phải các ngươi chẳng còn nhẫn nại gì đúng không, ta để các ngươi sống thêm vài năm, cuối cùng các ngươi vẫn sốt ruột đi tìm đường chết.”
“Ngông cuồng!” Từ Bân hôm nay là kẻ dẫn đầu đám Từ gia, tức giận hét lớn: “Để ta chém chết hắn!”
“Ai chém chết Hạ Vũ thưởng ba nghìn lượng bạc! Ai chém chết Vận Trúc thưởng một nghìn lạng bạc! Ai chém chết Hạ Tài thưởng tám trăm lạng bạc!”
Tất cả người hầu của Từ gia liền trở nên phấn khích, giơ đao lên, nhanh chóng tấn công về phía trước.
Hạ Vũ kéo mẫu thân đến gần một bức tường, dặn dò: “Hạ Tài, đừng quan tâm đến ta, hãy bảo vệ tốt nương của ta.”
“Vâng!” Hạ Tài sớm đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra, nên ông đã mang theo vũ khí là hai cây đao.
“Phụt!” Ông nhổ nước bọt, xoa xoa hai tay rồi cầm hai cây đao lên: “Vũ thiếu gia, người yên tâm, phía sau đã có ta.”
Cùng lúc này, ở tầng hai của các căn nhà bên đường.
Có rất nhiều cửa sổ đang đóng kín, nhưng nhìn kỹ có thể thấy có một khe hở nhỏ, và dường như cửa sổ nào cũng có vài người đang đứng nhìn.
Phía sau một trong những cửa sổ đó, có vài người đàn ông trung niên.
“Lần này Từ gia các người thật sự đã ra tay.” Một người vuốt râu nói.
Trong đó có một người chính là gia chủ của Từ gia, được gọi là “Từ Lão Hổ”.
Từ Lão Hổ cười lạnh nói: “Hạ Vân Tiêu đã nói ra trước mặt mọi người, ông ta đã đuổi Hạ Vũ đi, không còn quan tâm đến sống chết của hắn. Vậy thì ta còn kiêng dè gì nữa? Nếu bây giờ không gϊếŧ thì còn chờ đến bao giờ?”
Một người khác nói: “Hạ Vân Tiêu này quả thật là bạc tình bạc nghĩa. Dù sao Hạ Vũ này cũng đã lập công ở núi Hồng Nhai!”
“Ta nghe được một bí mật.” Có người lại nói: “Nghe nói Hạ Vân Tiêu hoài nghi Hạ Vũ không phải nhi tử ruột của ông ta. Dù sao năm đó Vận Trúc cũng rất nổi tiếng ở kinh thành.”
“Còn có chuyện như vậy sao?”
“Ai mà biết!”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, thì một người khác chợt lên tiếng: “Lão Từ, người hầu của ngươi hình như không được lợi hại cho lắm.”
Lúc này đám người mới nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.