Sau lần ấy anh vào Nam. Anh vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho cô. Nhiều lần cô định ko nghe máy. Nhưng nhìn sdt cứ hiện trên máy làm cô ko thể ko trượt để nghe. Rõ ràng cô đã nói vậy. Sao anh lại ko làm như thế. Cuộc nói chuyện nào cũng tầm 20p. Cô luôn là người chủ động tắt máy trc vì kêu bận. Cô cũng ko muốn nghe máy quá lâu, người trong công ty lại để ý. Hình như dạo này cô và anh nói chuyện tình cảm hơn. Sao lại ko theo suy nghĩ của cô nhỉ? Có phải do chính cô cũng ko muốn làm theo suy nghĩ của mình....
- Em đang làm gì vậy? (Tn facebook)
- Em đang ko làm gì.
- Ane!
- Anh nói j vậy.
- Anh người dân tộc nói tiếng thổ em k hiểu được đâu..
- Vâng, em chẳng hiểu j hết.
- Em ko cần hiểu. Chỉ cần biết anh đang nói rằng ANE thôi...
Híc.. Sao lại cứ khiến người ta xao động nthe chứ. Anh định làm gì đây...
- Em ăn cơm chưa? (Lại tn fb)
- Em đang cho con ăn xong rồi mới ăn.
- Em!
- Đừng gọi em nthe.
- Anh gọi facetime đc ko?
- Không
- Đi mà. Anh muốn nhìn thấy em..
Ko cần cô trloi, anh gọi luôn.. Cô ko nghe máy, tắt đi rồi nt.
- Em đang cho con ăn cơm. Chốc nữa e gọi cho anh.
- Em nhớ nhé!
Ăn xong đắn đo mãi cô mới dám gọi. Phần vì chồng cô cũnng ko có nhà. Phần vì cô đã hứa..
- Alo, anh đây!
- Biết rồi, mặt anh lù lù kia còn ai đc nữa.
- Em ngại à? Sao nói chuyện ngượng ngùng vậy. Haha
- Ngại chứ!
- Em để tóc dài như trước đi.
- Anh càng thik em càng ko để.
- Thôi để tóc ngắn cũng được. Anh vẫn yêu.
- Sặc, em có chồng rồi đấy.
- Kệ em, anh sẽ ko đánh mất em nữa đâu.
- Em có là của anh đâu.
- Em mãi là của anh...
- Anh nói vậy em tắt máy đây.
Nói rồi cô tắt đi luôn.
- Hi, anh biết e ngại vì cũng là lần đầu tiên mình goi ft. Nhưng ko sao, anh sẽ gọi cho em nhiều hơn để e ko còn ngại nữa. Khi em bên cạnh chồng cứ bảo anh. Anh sẽ ko làm phiền đâu.. Nhưng anh nói rồi. Em vẫn mãi là của anh.
"Đồ lì lợm.. Cô lẩm bẩm nhưg miệg lại mỉm cười...
Từ sau đó, ngày nào cô với anh cũng nt messenger cho nhau từ sáng đến tận lúc đi ngủ. Cứ rảnh lại nhắn, lúc bận tự thôi. Và người kia cũng chẳng dám than vãn làm gì mà ko trả lời. Chỉ biết chờ đợi đến lúc nào có tin nhắn vậy thôi. Chỉ đơn giản "em đang làm gì, em ăn cơm chưa, em có nhớ đến anh ko?" mà nói mãi ko ai cảm thấy chán. Có đôi khi, cô cũng suy nghĩ ròi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, cuộc sống còn dài.. Làm sao có thể tiếp tục mọi thứ như thế này. Rồi một ngày chồng cô hoặc vợ anh biét thì sẽ ra sao? Những lúc ấy, anh lại nói với cô rằng "em đừng nghĩ nữa, hãy cứ kệ mọi chuyện đi.. Có em rồi anh ko sợ chuyên gì xảy ra". Nhưng đối với cô vấn đề ko phải như vậy.. Mà còn con cái. Dù chồng cô ko yêu cô và coi cô ra gì, thì cô cũng ko thể vì cảm xúc của mình để con cái phải thiệt thòi được.
Hôm ấy, cô với anh nt với nhau muộn lắm. Anh bảo anh đi có việc đang trên đường về.. Chẳng hiểu sao 30p sau cô lại nt cho anh.
- Anh về tới nhà chưa?
Không thấy có tn hồi âm. Có lẽ anh ko tiện để trả lời. Vì quá muộn rồi nên cô cũng chẳng chờ tn nữa và đi ngủ.
Sáng hôm sau anh gọi cho cô rất sớm. Bình thường thì anh ko bao h gọi sớm như vậy.
- Alo.
- Xin lỗi hôm qua ai nt vào máy của mình vậy? (Giọng con gái)
- À, xin lỗi bạn mình nhầm số đấy. Số mình gưir gần giống sdt ấy thôi, do mình bấm nhanh quá nên nhầm. Xin lỗi nha!
- Uh, ko sao đâu.
Tắt máy đi, cô thấy trách bản thân mình. Tự dưng cảm giác cô đang làm phiền cs của ng khác khiến cô thấy khó chịu. Trong phút chốc, cô quyết định ko liên lạc với anh nữa. Để đt chế độ im lặng, cất vào ngăn kéo bàn rồi cô tập trung ngồi làm việc.
12h trưa...
Điện thoại 8 cuộc gọi nhỡ... 4 tn imessenger...
- Anh đây!
- Là anh đây!
- Sao em ko nghe máy?
- Vợ anh đã nói gì vậy? Nói anh nghe đi.. Sao em ko nghe máy?
Cô đọc xong, ko biết nên làm gì bây h? Dứt khoát hay trả lời? Vừa chiều qua còn nt, anh bảo cô rằng..
- Em hứa với anh 1 việc được ko?
- Anh nói đi em ko dám chắc sẽ hứa.
- Em đừng cắt đứt liên lạc vơi anh nhé! Dù thế nào cũng phải nói với anh. Đừng bao h chặn sdt, chặn fb của anh.
- Em hứa! Nếu có chặn e sẽ báo trước cho anh. ( mặt cười)
Vậy mà vừa chiều nói vậy, tối vợ anh đọc được tn luôn. Lúc này, nghĩ đến lời hứa mà cô thấy bồn chồn quá. Cô k muốn để anh rơi vào trạng thái chờ đợi.. Chắc khó chịu lắm.. Nhưng thật sự cô cảm thấy có lỗi với vợ anh. Đang cầm đt nghĩ vẩn vơ thì anh lại gọi điện... Cô tắt đi.. Anh lại càng gọi vì biết cô tắt máy tức là cô đang cầm đt...
- Alo, em nghe đây.
- Em ăn cơm chưa? (Giọng như k có chuyện gì)
- Em chưa.
- Có nhớ anh ko?
- Em ko trả lời.
- Em nghĩ gì vậy?
- Em muốn mình dừng lại.
- Hôm qua em nói gì em ko nhớ sao?
- Nhưng em thật sự ko muốn làm phiền cs của anh nữa. Em k muốn làm người ko có lỗi phải suy nghĩ..
- Em đâu có làm phiền cs của anh. Là tại anh làm phiền e trước đấy chứ. Em ko làm gì cả.. Nên đừng như vậy đc ko? Sáng nay vợ anh gọi nói gì à?
- Không đâu, vợ anh nói nhẹ nhàng lắm. Nên em càng thấy có lỗi..
- Không sao đâu, em đừng chặn sdt, đừng chặn fb của anh. Sáng gọi em mãi ko được, tự dưg anh sợ cảm giác ấy quá..
- Thôi,em đi ăn đây. Em đói rồi...
- Uh, anh nhớ em!
Cô ko trả lời. Im lặng vài giây rồi cô tắt máy.. Cô vẫn vẩn vơ nghĩ chuyện vừa xảy ra.. Mình nên làm tnao đây. Thật sự, cô vẫn chưa sẵn sàng lắm khi dừng lại với anh.
- Em đi ăn chưa? (Tn fb)
- Em đang ăn.
- Ăn đi, rồi nt cho anh nha! Anvyenl...
Đọc đến đây nước mắt sao cứ rơi.. "Sao lại có thể làm em ko thể dứt khoát được thế chứ......"
O