Ngồi 1 lúc lâu, thấy anh cứ trực trào định nôn mấy lần. Cô bảo anh lên nhà nằm nghỉ, đợi chú đi làm về thì đưa vào viện. Chứ cô cũng đâu còn là người quan trọng với anh đến mức sẽ là ngừoi lo lắng cho anh bây h. Nhưg nếu như, chỉ còn mình anh nơi này ko người thân quen biết. Thì cô cũng sẽ ko bỏ mặc anh 1 mình trong tình trạng như thế.
- Nghĩ đến thang máy mà anh sợ quá. Lúc nãy đi xuống mà anh cứ phải vịn vào, cảm giác sắp ngã đến nơi.
- Đi.. Em đưa anh lên...
Vào trong thang máy. Cảm giác chỉ còn 2 người ở một nơi, cô chỉ mong thang máy đi nhanh nhanh đến tầng 9.. Bước ra ngoài, cô đi theo anh vào đến cửa thì tạm biệt ra về. Đưa tay lên vẫy rồi mỉm cười "em đi đây" như kiểu 2 người đang yêu chào nhau trước khi ra về.. Phải chăng vì hành động ấy mà anh lại đuổi theo cô ra thang máy..
- Em về cẩn thận nhé!
- Vâng, anh vào nhà đi..
Chẳng nói chẳng rằng anh lại bước vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại mà cô chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
- Cho anh ôm em 1 cái nhé!
Ko kịp phản ứng gì, anh ôm cô vào lòng. Anh dồn hết trọng lượng cơ thể ngả vào cô, như thể anh đang mệt lắm chẳng đứng vững nổi. Cô đứng im, chẳng dám vòng tay qua eo để ôm lại anh. Thời khắc ấy tự dưng cô nghĩ đến câu nói "Không có tình yêu nào vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của Tình yêu".. Có lẽ đó chính là giây phút vĩnh cửu khi trái tim cô cảm giác đang tan chảy.. Thang máy mở , cô đẩy anh ra rồi vội vàng bỏ chạy. Anh bước ra nhìn cô, cô quay lại nhìn một lần rồi quay đi tiếp. Cô sợ nhìn thấy anh như thế. Cô đã khóc, cô khóc thành tiếng như cảm giác nỗi nhớ dồn nén đã bao lâu...
Ngày hôm sau anh phải vào viện. Chắc do nôn quá nhiều nên đi tiếp nước. Anh bảo cô đến thăm anh. Nhưng cô ko đến. Tự dưng có cảm giác phản bội chồng. Mặc dù biết đâu chồng ra ngoài cũng ôm người con gái khác. Nhưng cô ko phải dạng người với lối suy nghĩ "ông ăn chả thì bà ăn nem".
- Em ko đến đâu. Anh đừng chờ em nhé! Em nghĩ chúng mình nên dừng lại đến đây thôi. Từ mai anh vào em sẽ ko nt anh nữa. Sẽ ko có bất kì lý do gì để chúng mình tiếp tục gặp nhau. E mong anh luôn hạnh phúc!
- Em đến gặp anh lần cuối đc ko? Anh nghĩ chắc cũng sẽ là lần cuối bởi vì từ sau anh có ra thì cũng phải đưa vợ con đi cùng. Cũng ko còn lý do con còn bé để ra ngoài này 1 mình nữa. Anh muốn nhìn e 1 lần cuối. Anh xin lỗi về việc của hôm qua. Anh hứa sẽ ko làm như vậy nữa..
- Thôi, em quyết định rồi. Đừng chờ em sẽ ko đến đâu!