Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 80: Chắc chẳn là Tư Mã Lan phải không?

Nhưng mà, hắn ta không phục!

Tả Ngạn rút kiếm ra, vẻ mặt u ám nói: “Không thể nào, ngươi không thể nào tính toán được hành động của bọn ta!”

“Cho dù ngươi không ngu ngốc, nhưng cũng không có bản lĩnh này!”

“Chắc chẳn là Tư Mã Lan phải không?”

“Chính là tài nữ đệ nhất của đế đô kia, lợi dụng thế lực của Tư Mã gia để theo dõi hành động của bọn ta phải không?”

Tả Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy đúng! Nhưng mà.

'Tư Mã Qua lại lắc đầu với vẻ mặt giễu cợt, như thể đang nhìn một con chó rơi xuống nước: “Tả thống lĩnh, ngươi sai rồi!"

“Mọi kế hoạch của các người đều nằm trong dự đoán của Vương gia.”

“Cái bẫy của các ngươi rất sâu, bố trí khéo léo, mỗi bước. đi đều nồng nặc sát khí, nếu là người bình thường bước vào, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết!”

“Nhưng mà dưới con mắt tinh tường của Vương gia thì các ngươi có vô số sơ hở, không gì có thể che giấu được.”

Lần này, Tư Mã Quả thật sự tâm phục!

“Ngươi làm sao có thể lường trước được trí tuệ của Vương gia chứ?”

Vẻ mặt của Tả Ngạn hoàn toàn tiêu tan nhuệ khí: “Hóa ra ngươi mới là người thông minh nhất trong tất cả các Hoàng tử!

“Nếu như Thái tử điện hạ có được một nửa mưu lược của ngươi, ta sẽ không rơi vào tình cảnh chật vật như vậy!”

Nói đến đây.

Hai mắt Tả Ngạn sáng lên, trong đầu lóe lên một ý tưởng, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống: “Vương gia, Tả Ngạn sẵn lòng thay đổi địa vị, từ nay trở đi, mạt tướng sẵn lòng đi theo bên cạnh Vương gia, mong Vương gia chấp nhận!”

Hạ Thiên nhướng mày: “Tả thống lĩnh, không phải vừa rồi ngươi còn muốn lột da bổn vương làm món đồ sưu tập quý giá của ngươi sao?”

Trên mặt Tả Ngạn đầy xấu hổ: “Ty chức không dám, Vương gia hãy coi những lời vừa rồi ta nói là đang đánh rắm đi"

“Chỉ cần Vương gia không gϊếŧ ta, từ nay về sau, Tả Ngạn sẽ lột da kẻ địch của Vương gia!”

“Ha ha..."

Hạ Thiên không nhịn được bật cười: “Hay cho một Tả Ngạn co được duõi được!”

Trong mắt Tả Ngạn lóe lên chút hy vọng: “Vương gia chấp. nhận mạt tướng sao?”

Hạ Thiên từ chối cho ý kiến, nói với người bên cạnh: “Tàng Nhất, các ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Tàng Nhất nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Một tiểu nhân bất trung bất nghĩa, thay đổi thất thường!”

Tàng Cửu cười khẩy một tiếng: “Vương gia, hôm nay hẳn ta có thể phản bội Thái tử, lần sau cũng có thể phản bội ngài, loại người không có lập trường như vậy, đáng chết!”

“Đáng chết!” Các thiếu niên tàng kiếm bừng bừng sát khí. Hạ Thiên gật đầu: “Các ngươi đều nói không sail”

“Một kẻ bất trung bất nghĩa, giống như một con chó điên có thể căn chủ bị thương bất cứ lúc nào!”

“Nếu như hôm nay bổn vương tha cho hắn ta, vậy thì bổn vương sẽ phải hổ thẹn với những người lương thiện đã chết ở núi Nhị Long, vậy thì lời thề kia của bổn vương chỉ là thứ bỏ đi”

“Các ngươi nhớ kỹ, nếu gặp được kẻ thối nát buồn nôn như vậy, phải gϊếŧ!"

“Vâng Nhóm thiếu niên tàng kiếm vui vẻ đáp lại!

Một kẻ thối nát như vậy, nếu không gϊếŧ thì không thể thỏa mãn nổi hận trong lòng.

Bỗng nhiên, tấm khiên trước mặt Tả Ngạn rung chuyển, di chuyển ra xa khỏi hẳn ta, khiến cơ thể hẳn ta hoàn toàn lộ ra trước sự đe dọa của cung tên.