Ban đêm, tôi bị Lục Trì kéo ra khỏi giường."Anh làm gì đó? Nửa đêm nửa hôm không cho người ta ngủ à!"
Trước mặt tôi, Lục Trì đang mặc quần áo trong nhà, tóc tao tán loạn, dáng vẻ vừa cưng chiều vừa hư hỏng nói: "Em gặp phiền phức rồi, mau đi xuống lầu đi."
Giọng của anh mềm mại dễ nghe, hệt như châu như ngọc lăn trên đĩa sứ.
Lục Trì là chồng của tôi, nói thật, tôi rất thích khuôn mặt này của anh.
[Nửa đêm lại xảy ra chuyện, nhất định là cô bạn gái bạch liên hoa của anh hai lại khóc lóc kể lể, thêm mắm dặm muối đi cáo trạng tôi rồi.]
Tôi nghĩ như thế, lại vui vẻ đứng dậy, tôi cũng muốn nhìn xem đóa sen trắng kia diễn thế nào.
Lục Trì đột nhiên nói: "Giờ em tự xuống dưới đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ suy xét đến chuyện ly hôn."
Ngày xưa nguyên chủ cũng thế, cũng bị một cô tiểu thư nhà giàu yêu thầm Lục Trì bêu rếu.
Sau khi nguyên chủ và Lục Trì kết hôn thương mại, Lục Trì và cô tiểu thư nhà giàu kia phải lòng nhau, bắt đầu yêu đương.
Sau đó, tôi xuyên đến đây.
Sau đó nữa, Lục Trì đề cập đến chuyện ly hôn.
Trong đơn thỏa thuận ly hôn, Lục Trì bồi thường cho tôi năm trăm triệu.
[Tuy rằng bị bôi nhọ rất đáng ghét, nhưng mà tiền bồi thường cũng nhiều lắm, sau này cũng có thứ mà dùng.]
[Năm trăm triệu nha, sau này có tiền rồi có thể muốn gì làm đó. Hắc hắc, mấy em giai xinh đẹp ngoan ngoãn gì đó đều được, tốt nhất là phải có cơ bụng tám múi...]
Hiển nhiên là tôi rất vừa lòng với số tiền này.
Cũng đồng ý ly hôn.
Ai mà biết được, Lục Trì đột nhiên thay đổi ý định, đồng thời vòn giúp tôi điều tra chân tướng, để cô tiểu thư nhà giàu kia chịu sự trừng phạt của pháp luật. Anh còn xin lỗi tôi nữa.
Sau đó, tôi cố gắng lừa anh ly hôn với mình, nhưng mà không được.
Bây giờ anh suy nghĩ đến chuyện ly hôn đúng không?
Mắt tôi sáng bừng lên, vội nói: "Đi thôi, xuống lầu!"
"Khoan đã." Lục Trì đột nhiên gọi tôi lại, trong khoẳng khắc đó, anh đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác, để lộ vành tai đỏ bừng.
"Em... Cài áo lại đi."
Tôi: ??? Gì cơ?
Ừm...
Bởi vì trời nóng quá nên tôi không cài nút áo trước ngực, để lộ làn da trắng nõn như tuyết của mình cũng cảnh xuân như ẩn như hiện.
Cho nên, Lục Trì thấy cảnh này, đỏ mặt?
"Được rồi, chúng ta đi xuống thôi." Tôi vừa nói vừa cái nút áo lại, giả vờ bình tĩnh.
"Ừm."
Sau đó Lục Trì đi theo tôi.
Tôi nhìn đôi tai đỏ bừng như muốn xuất huyết của anh, thầm nghĩ: [Trời ạ, tổng tài bá đạo cũng biết thẹn thùng à?]
[Sao lại ngây thơ thế không biết, thế đến khi lên giường không phải sẽ vừa đỏ mặt vừa làm người ta đó chứ?]
Rầm...
Lục Trì đang đi xuống cầu thang thì trượt chân té ngã.
"Anh không sao chứ?"
Vẻ ngoài tôi tỏ vẻ quan tâm anh, nhưng thật ra tôi đang âm thầm cười trong lòng: [Ai bảo anh không chịu đồng ý ly hôn, xui xẻo đến rồi đó, hứ!]
"Không sao." Mặt Lục Trì xanh mét, dường như đang nghiến răng nghiến lợi nói: "Mọi người đang chờ đó."
Trong phòng khách lớn, anh hai Lục là Lục Cẩm đang ngồi cạnh bạn gái của mình, cô bạn gái bạch liên bông khóc lóc kể lể nói: "Cố Tri, chị không biết em ghét chị ở điểm nào, chị sai ở đâu thì em nói cho chị biết đi, sao lại chăm ngòi ly gián quan hệ giữa chị và anh Cẩm chứ."
"Chị với anh Cẩm thật lòng yêu nhau mà, nếu như em không thích chị thì cũng đừng làm thế chứ, dù sao đứa bé trong bụng của chị cũng vô tôi mà! Nó là con của anh Cẩm đó!"