Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 36: Quan tài của ngươi (2)

Nghe được câu này, quả nhiên bác Hải xù lông, hắn trở mình một hồi ngồi dậy, hỏi: “Ta nằm trong một chiếc quan tài?”

Tôi nói: “Đúng vậy, bác hai tay khoanh trước ngực, nằm đen thùi lùi trong quan tài, cứ như Pha-ra-ông.

“Cậu ở đâu, ta liền qua!”

Tôi nói địa chỉ cho bác Hải, hắn hấp tấp chạy tới, tôi ở đại sảnh khách sạn đợi bác Hải.

Bác Hải đi đến, liền hỏi ta: “Đưa bức ảnh đây!”

Tôi lấy từ khay trà đưa cho bác Hải bức ảnh, bác Hải nhìn thấy tấm hình này sắc mặt đột nhiên biến đổi, càng về sau sắc mặt càng khó coi, mãi lúc sau bác Hải mới tiện tay đem bức ảnh ném tới khay trà, hỏi tôi: “Cậu nói tấm hình ta nằm trên quan tài, ở đâu?”

Tôi gãi đầu một cái, “Bác Hải, cháu biết bác đối với cháu là tốt nhất”.

Bác Hải gật đầu nói: “Đúng, đó là đơn nhiên”.

“Kỳ thực muộn như vậy cháu gọi bác ra là muốn mời bác đi ăn đêm”. Vừa dứt lời, bác Hải liền trợn mắt, đưa tay liền muốn đánh tôi.

Tôi mau mau ôm đầu trốn đi, bác Hải cả giận nói: “Nói cách khác, ngươi cái đồ tiểu vương bát đản này dám lừa ta? Căn bản cũng không có hình ta nằm trong quan tài?”

“Ồ, có là có, người kia trông giống bác, có điều cháu không xác định được có phải đúng là bác khônh. Tôi mau mau tìm những bức hình kia, tìm ra một bức ảnh có tử thi nằm trong quan tài, đưa cho bác Hải.

Bác Hải liếc mắt nhìn, xì một tiếng, nở nụ cười, sau đó không báo trước, giơ tay liền mạnh mẽ tát tôi một cái.

“Hắn nhìn như vậy mà cậu có thể xem thành là ta? Ngươi này thị lực dưới 0 mấy độ!” Bác Hải tức giận nắm bức ảnh, run run không ngừng.

Kỳ thực đúng là trong quan tài có tử thi, cái này không giả, nhưng không phải là bác Hải. Nhưng nếu tôi không nói dối thì bác Hải sẽ không sốt ruột tới tìm tôi.

Tôi nói: “Bác Hải bác đừng nóng giận, cháu chỉ muốn thuận tiện đưa bác đi ăn đêm thôi mà”.

Bác Hải vung tay lên, hất tay tôi rồi nói: “4h, trời đã sáng rồi mà còn mời ta ăn đêm? Đệt! Ta về nhà vọc chim chơi cho rồi!”

Bác Hải đứng dậy, nhanh chân rời khỏi khách sạn, tôi nhanh chóng thu lại xấp ảnh cùng nhành cúc vạn thọ, bước nhanh đuổi theo không ngừng nói mát. Tôi biết bác Hải rất thức giận, nhưng trong lòng càng ngày càng loạn, muốn biết những tấm hình này từ đâu mà ra.

Theo bác Hải đi một đường, tôi liền nói lời hay nịnh nọt bác Hải một đường, tôi phát hiện ra rằng đôi lúc bác Hải y như con nít, rất ưa nịnh.

Tôi nói bác Hải ngài hãy độ lượng, cũng đừng trách cứ tôi, chỉ là do tôi quá cuống thôi.

Cuối cùng bác Hải nói: “Lão tử có chút đói bụng”

“Ồ, bác Hải, bác muốn ăn cái gì? Cứ việc nói!”

4h sáng, ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi 24h, ở trong nội thành chỉ còn sót lại một quán lẩu vẫn đang mở.

Hai chúng tôi đi thẳng tới quán lẩu nhỏ đó, gọi món ăn cùng với rượu, tôi lúc này mới cẩn thận thăm dò, hỏi: “Bác Hải, bác có biết trong bức ảnh là ở nơi nào không?”

Bác Hải nâng ly rượu, một hơi cạn sạch, nói: “Biết”.

“Vậy nó ở đâu ạ?”

“Không nói cho cậu.”

Mẹ nó, tôi suýt chút nữa nằm nhoài lên bàn, điểm mạnh lớn nhất của bác Hải vẫn là nói vòng vo, tôi nói: “Bác đừng như vậy mà, cùng lắm thì mỗi ngày cháu đều đưa bác tới đây ăn, có được không?”

Vừa nói đến đây, bác Hải đang đổ đĩa rau vào nồi lẩu, sau đó dùng đũa nguấy hai lần, nói: “Mỗi lần đến đều phải có một bình Ngưu Lan Sơn”

Tôi không hề nghĩ ngợi, nói: “Được!”

Bác Hải tiếp nhận bức ảnh trong tay tôi, híp mắt nhìn kỹ, tiện tay đem bức ảnh ném trên bàn, nói: “Núi Long Hổ ở Giang Tây”.

“Núi Long Hổ? Núi Long Hổ có chỗ này?”

Bác Hải trợn mắt, nói: “Tại sao không có?”

Tôi nói: “Ồ, có có có, ngài nói rất đúng”.

“Bức ảnh này chụp cảnh của huyền quan táng, ở Trung Quốc có rất nhiều địa phương có phong tục huyền quan táng này, như núi Vũ Di, Vu Hạp, núi Long Hổ đều có tung tích của huyền quan táng. Nhưng cậu biết tại sao ta lại đoán được đây là ở núi Long Hổ không?” Bác Hải thâm ý nhìn tôi.

(Huyền quan tán: là tục treo quan tài trên vách núi hoặc hang động của người dân tộc thiểu số Trung Quốc thời xưa)

Tôi cảm giác bác Hải sẽ chuẩn bị nói những lời tinh tuý, liền gật đầu nói: “Bác Hải ngài nói đi”.

Bác Hải rất phong tao, đem bức ảnh lật ngược đằng sau lại, nói: “Đằng sau bức ảnh có ghi ngày chụp cùng với địa chỉ, chỉ đơn giản vậy thôi”.

Đệt!

Tôi tiếp nhận bức ảnh từ tay bác Hải, nhất thời thấy mình mặt đỏ tới mang tai, tôi chỉ lo nghi hoặc mấy cái huyền quan kia, căn bản không nghĩ tới xem toàn thể bức ảnh.

Lúc này cẩn thận xem mặt trái của bức ảnh, không khỏi liên tục thấy quỷ dị.

Tôi đem mấy bức ảnh đếm một hồi, tổng cộng 31 ngày, hơn nữa thời gian đều là nối liền, là bắt đầu từ ngày thứ nhất của tháng trước mãi cho đến ngày cuối cùng hầu như là mỗi ngày chụp một tấm, hơn nữa góc độ chụp cũng khác nhau.

Bác Hải nói: “Tiểu tử, những bức hình này là ai đưa cho cậu?”

Tôi nói: “Là một cô gái cháu yêu tha thiết, nhưng không biết cô gái đấy là người thế nào.”

Bác Hải liếc tôi một chút, nói: “Tự lăn về nhà mà vọc chim đi.”

Tôi vỗ trán, cảm thấy không hiểu tại sao Đao Như lại đưa cho tôi những tấm hình này, hiện tại suy đoán tôi gặp gỡ và yêu cô gái đó, vẫn luôn là Đao Như, nhưng vì sao ban đầu cô ấy nói mình là Cát Ngọc?

Tôi bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước thẻ căn cước của Cát Ngọc bị ném trên xe của tôi không phải là cố ý chứ? Hay đó vốn là thẻ căn cước giả, đó chính là một phần của mưu kế?

Không làm rõ được cái này, tôi tính gọi điện cho Đao Như thăm dò một chút, tôi cho rằng trời sắp sáng, Đao Như hẳn là sẽ không tiếp máy.

Ai biết khi điện thoại vừa mới vang lên hai tiếng, liền truyền đến âm thanh của Đao Như: “Đầu đất, nhớ tôi à?”

Tôi giật mình một cái, trong nháy mắt đứng thẳng người, bác Hải đang cầm đĩa rau cũng giật nảy mình, bác ta cầm đôi đũa run run một cái, mắng: “Bệnh thần kinh à? Cậu làm cái gì vậy?!”

Tôi không phải bệnh thần kinh, bởi vì khi nghe Đao Như nói, tôi nghe thấy được hai âm thanh giống nhau cùng vang lên! Nói cách khác, Đao Như đang ở gần tôi!

Tôi quay đầu nhìn bốn hướng, trời sắp sáng, trong quán chỉ còn lại ba, bốn khách hàng, trong quán rất yên lặng, người phục vụ còn đang dựa vào ghế ngủ gật.

“Đừng tìm nữa, tôi đang ở sau lưng anh”. Giọng nói của Đao Như bỗng nhiên từ phương hướng phía sau truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, Đao Như đang ngồi bên cửa sổ, bưng một cái chén, đối với tôi làm hành động nâng chén một cái, bác Hải nhỏ giọng hỏi: “Những tấm ảnh này đều là cô ta đưa cho cậu?”

Tôi gật đầu, sau đó quay đầu nói với Đao Như: “Em theo dõi tôi?”

Đao Như môi đỏ khẽ mở, cười nói: “Sau khi rời khách sạn tôi liền đến nơi này, là anh theo dõi tôi mới đúng.”

Bác Hải ở dưới bà đá tôi một cước, ta hiệu cho tôi một ánh mắt, tôi nói với Đao Như: “Nếu như không ngại thì sang đây ngồi cùng đi.”

Đao Như vén mái tóc sau tai, nói: “Chính là đợi anh nói câu này”.

Nàng vẫn như cũ tựa như nữ thần, từ lúc thời điểm quen biết cô ấy, tôi không nhận rõ được cô ấy đến tột cùng là Cát Ngọc hay Đao Như, tôi chỉ biết rằng tôi yêu chính cô gái này. Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy cố ấy và băng thi Cát Ngọc dưới căm hầm kia, có chút bất đồng.

Chẳng lẽ khi mới quen tôi, cô ấy đã bị quỷ hồn Cát Ngọc ám lên người? Là quỷ hồn Cát Ngọc lợi dụng thân thể của cô ấy chỉ dẫn tôi tới thôn Tang Hoè, tìm tới bà Phùng, cuối cùng tìm thấy băng thi của Cát Ngọc, sau đó Cát Ngọc liền lấy đi trái tim của tôi, giúp tôi bảo quản?

Aii, quá rối loạn, không muốn nghĩ tới nữa.

Sau khi Đao Như qua đây ngồi thì trực tiếp ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh, bác Hải cười nói: “Cô tên gì?”

Đao Như mỉm cười, nói: “Bác có thể gọi tôi là Đao Như, cũng có thể gọi tôi là Cát Ngọc, hoặc có thể tuỳ tiện gọi thế nào cũng được chỉ cần không quá khó nghe”.

Nói xong, Đao Như cười khanh khách.

Bác Hải âm thầm gật đầu với tôi, ra hiệu nữ nhân này có chút không bình thường.

Ba người chúng tôi không nói gì nữa, bác Hải cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu, phát ra những âm thanh xì xì rất chướng tai gai mắt. Đao Như thì không ngừng gắp thức ăn cho tôi, nét mặt tươi như hoa ôm cánh tay tôi khiến tôi cảm thấy rất không tự nhiên, dù sao cũng có người ngoài ở đây.

“Này bác, tôi nghĩ muốn hỏi bác một việc”. Đột nhiên Đao Như ôm cánh tay tôi, cười tủm tỉm hỏi bác Hải.

Bác Hải cũng cười nói: “Chuyện gì thế? Cô cứ hỏi đi”.

“Bác à, bác bình thường có mấy cái bóng?” Đao Như hỏi câu này xong, trong nháy mắt bác Hải chấn động mạnh, tôi cũng hướng về nhìn cái bóng của bác Hải, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy cái bóng của bác Hải mơ mơ hồ hồ, như là có hai, ba cái chồng chất lên nhau.

Tôi ngẩng đầu nhìn, trên đầu chỉ có một chiếc đèn, vì thế không thể xuất hiện hiện tượng bóng chồng lên nhau.

Nhưng bác Hải cười nói: “Con người, ai mà chả có duy nhất một cái bóng”.