Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 34: Cô! Cô rốt cục là ai?

Trần Vĩ là quỷ!

Chỉ giải thích như vậy, mới có thể đem những sự kiện ma quái trên xe bus 14 liên hệ cùng với nhau.

Người đầu tiên nhận chức tài xế đâm chết một người phụ nữ có thai, sau đó chính mình cũng chết trong tù.

Người tài xế thứ hai, vợ hắn đeo chuỗi dây chuyền, kết quả đầu bị văng đi.

Người tài xế thứ ba, lúc lái xe bất ngờ mệt đến chết.

Tôi chính là người kế nhiệm thứ tư. Tôi nghĩ rằng tất cả những thứ này, sau lưng đều là do Trần Vĩ khống chế. Tại sao anh ta là người quản lý khách vận? Bởi vì mặc kệ hắn có năng lực bao nhiêu, anh ta vẫn ở vị trí đó, gϊếŧ hết tài xế này đến tài xế khác và tuyển thêm nhiều tài xế với mức lương cao, rồi lại gϊếŧ từng người một!

Chỉ có điều, hắn làm như vậy động cơ là gì?

Tôi không xác định được, nhưng tôi biết trên người Trần Vĩ nhất định giấu một bí mật gì đó rất lớn!

Sau đó cũng là bình thản một quãng thời gian, chú trung niên lại gọi điện cho tôi, nói rằng tôi hãy đến thôn Tang Hòe một lần nữa để tìm kiếm thi thể Cát Ngọc.

Tôi nói tôi không muốn đi, chú ấy tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.

Thi thể Cát Ngọc, tôi đã thấy. Cát Ngọc chết rồi, tôi cũng đã xác định.

Xem ra chú trung niên không phải là quỷ, nếu như hắn là quỷ thì sẽ biết tôi đã thấy Cát Ngọc, dù sao tôi thấy quỷ đều nắm giữ nhưng năng lực phi phàm.

Liền như thế hai tháng sau, tôi chưa từng thấy cô bé không có tiền đi xe bus kia nữa. Tôi nhớ đến nó bởi vì mỗi thứ 6 hàng tuần, tôi lại đi tới tiệm bán hoa mua cúc vạn thọ.

Tôi hy vọng mỗi thứ 6 có thể gặp được cô bé đó, nhờ nó giúp tôi đem bó cúc vạn thọ này đưa cho Cát Ngọc.

Có lúc tôi cảm giác rằng mình thật không có tiền đồ, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, hai ba câu liền có thể tôi thần hồn điên đảo, tôi cũng không nghĩ ra tại sao lại vậy.

Vào thứ 6 này, tôi lái xe tới xưởng Tiêu Hóa, hai tay đặt sau gáy, lẳng lặng ngồi.

Trước đây, trong vòng mười phút tôi sẽ lái xe đi tiếp, hiện tại, mỗi lần dừng, đều là mười một phút. Tôi hy vọng Cát Ngọc một lần nữa xuất hiện.

Tưởng tượng là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc, Cát Ngọc vẫn chưa bao giờ xuất hiện.

Có người nói cuộc đời chính là tên côn đồ lớn nhất, bởi vì nó mặc kệ ngươi là nam hay nữ, già hay trẻ, đều sẽ khi không đùa giỡn với ngươi.

Ngay đến khi mùa cúc vạn thọ sắp hết, lần thứ hai tôi thấy Cát Ngọc, lần này không phải ở xưởng Tiêu Hóa, mà là ở Mị Lực Thành, cô ấy đang đứng cùng đứa bé kia.

Chú trung niên đã nói, Cát Ngọc là quỷ, đứa bé không có tiền đi xe bus kia, chính là dáng vẻ của cô ấy lúc nhỏ.

Tôi dừng xe ở trạm Mị Lực Thành, Cát Ngọc lên xe, đối với tôi cười nói: “Này, đầu đất, nhìn cái gì chứ?”

Tôi trực tiếp từ chỗ ngồi tài xế đi xuống, muốn tới ôm lấy cô ấy, nhưng phát hiện giữa chúng tôi có vẻ như vẫn không tính là bạn bè trai gái, tôi vọt tới, nhưng hai tay lại lúng túng lơ lửng tại chỗ.

Cát Ngọc che miệng cười, lùi về sau nửa bước, tựa ở lan can sắt trên xe bus, tư thế rất là gợi cảm, cô ấy nói: “Tiểu tài xế, kích động cái gì chứ?”

Tôi kích động hai mắt đều muốn rơi lệ, tôi nói: “Đại mỹ nữ, lâu rồi không gặp nhỉ? Nhớ anh rồi đúng không?”

Cát Ngọc lại cười trêu nói: “Vì sao lại phải nhớ anh chứ? Mau lái xe của anh đi, tối nay cẩn thận không tôi lại trách cứ đấy”.

Nói xong, cô ấy giẫm đôi giày cao gót màu đỏ, ngồi xuống vị trí bên cạnh tài xế, hai chân vắt chéo, gợi cảm đến cực điểm.

Khi tôi lái xe, đều nhìn về phía cô ấy, môi đỏ mân động, cô ấy vẫn đẹp như vậy. Cơn gió thổi vào từ cửa sổ, lại như bàn tay bướng bỉnh của trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vén mái tóc như tuyết của cô ấy.

“A Bố, tôi lớn lên trông rất đẹp đúng không?” Cát Ngọc không nhìn tôi, nhưng ánh mắt mang ý cười, hỏi.

Tôi nói: “Rất đẹp”.

“Vậy tối nay sau khi hết chuyến, đi với tôi tới một chỗ, có được không?”

Tôi nói được!

Chờ lái chiếc xe bus số 14 từ xưởng Tiêu Hóa về, Cát Ngọc liền mang theo tôi, gọi một chiếc taxi, sau đó đến căn phòng ở một khách sạn.

Tôi lại buồn bực, làm cái gì vậy?

Ở trong phòng, Cát Ngọc rót hai ly vang đỏ và đưa cho tôi một ly, liền đứng cạnh cửa sổ và ngắm cảnh đêm trong thành phố.

“Ai đang dùng tỳ bà gảy một khúc đông phong phá, lá phong đem câu chuyện nhuộm màu kết cục mà ta đã thấy. Con đường cổ xưa bên ngoài cổ đạo ta nắm tay chàng đi qua, hoang thuốc lá cỏ dại năm tháng, liền ngay cả biệt ly đều cùng trầm mặc”.

Tôi tuy rằng không hiểu Cát Ngọc tại sao lôi kéo tôi nghe hát, nhưng tôi vẫn cùng Cát Ngọc lắng nghe ca khúc Đông phong phá này. Cát Ngọc xoay người, nhìn tôi, ánh mắt mê ly, hé mở đôi môi đỏ: “A Bố, em đi tắm đã, đợi em”.

Tôi có chút mơ mộng, nhưng chẳng hiểu sao lại gật đầu một cái.

Hiện tại tôi đã là một người không có trái tim, tôi cùng Cát Ngọc hai linh hồn ở chung một chỗ, tôi còn sợ cái gì? Tôi nghĩ Cát Ngọc lấy trái tim của tôi chính là muốn cho tôi cùng linh hồn nàng có thể ở chung một chỗ, như vậy sẽ không làm tổn thương đến tôi.

Nghĩ tới đây tôi có chút đắc chí, vò đầu cười khẽ, nhìn thấy Cát Ngọc tiện tay để thẻ căn cước trên bàn , tôi nghĩ thầm, không phải lúc trước Cát Ngọc đã cầm thẻ căn cước ném đi rồi sao? Bấm coi một cái thời gian, mới hơn hai tháng, nếu muốn làm lại thẻ căn cước thì phải ít nhất ba tháng.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, liền cầm thẻ căn cước lên xem, nhìn hay không nhìn cũng không quan trọng, nhưng khi nhìn vào, cả người tôi run lên, suýt chút nữa kêu thành tiếng!

Ảnh trong thẻ căn cước đúng là Cát Ngọc, nhưng tên lại ghi là Đao Như!

“Cô đến tột cùng là ai?!” Tôi hướng phòng vệ sinh hét lớn, trên cửa kính hiện lên hình bóng người kia đang cởϊ qυầи áo bỗng nhiên dừng lại.

Người kia lại mang quần áo mặc lại, đi ra khỏi phòng vệ sinh, Cát Ngọc nói: “A Bố, anh không biết tôi là ai?”

Tôi cầm thẻ căn cước, dùng sức lay động, nói: “Cô đến tột cùng là ai! Nói cho tôi!”

Mới vừa rồi bị ánh mắt mê ly của Cát Ngọc chinh phục, tôi gần như bị cám dỗ. Nghĩ thầm nếu chờ cô ta tắm xong, cùng với cô ta phát sinh cái gì không nên phát sinh, đó sẽ chính là giờ chết của tôi.

Cô ta nhìn tôi, hé mở môi đỏ, cười khẽ, nhưng lại không nói lời nào.

Tôi tê cả da đầu, liên tiếp lùi về phía sau, sợ hãi nói: “Cô không phải Cát Ngọc! Cô không phải Cát Ngọc! Cô tuyệt đối không phải Cát Ngọc!”

Cô ta chậm rãi đi về phía tôi, đem tôi đẩy tới góc tường, nắm lấy tay tôi đặt trên khuôn mặt cô ta, hỏi ta: “Lạnh không?”

Tôi quát: “Đừng diễn trò nữa, lạnh hay không lạnh thì cô cũng không phải là Cát Ngọc!”

Cô ta nở nụ cười, nói: “Tôi không phải Cát Ngọc, nhưng anh xác định trước đây người anh gặp chính là Cát Ngọc sao?”

Tôi sững sờ, không biết nên nói gì, cô ta kéo tay tôi đi tới cửa số, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lần thứ nhất gặp mặt là ở xưởng Tiêu Hóa, tôi nói tôi là quỷ, anh còn tưởng là thật, có nhớ không?”

Tôi trong lòng cảnh giác rất mạnh, gật đầu, nhưng vẫn đề phòng cô ta.

“Lần thứ hai, chúng ta đi dạo phố với nhau, nửa đêm còn xem phim kinh dị, lúc đó sợ hãi tôi còn ôm cánh tay của anh, đúng không?”

Tôi lại gật đầy, đây là thực sự.

Cô ấy phì một tiếng cười nói: “Kỳ thực lúc đó tôi không sợ, chính là muốn trêu anh một chút, nhưng tôi phát hiện ra khi ôm cánh tay anh, hô hấp anh sẽ trở nên dồn dập, tim đập nhanh, anh khẳng định chưa bao giờ chạm qua thân thể phụ nữ, đúng không?”

Tôi mặc dù có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu. Lại liếc nhìn thẻ căn cước, sợ hãi nói: “Vậy cô đến tột cùng là Cát Ngọc, hay là Đao Như?”

Cô ấy mím môi, tiến đến trước mặt tôi, hai cánh tay ngọc ngà ôm lấy bả vai tôi, dịu dàng hỏi: “Từ đầu đến cuối, người đi cùng anh, vẫn là tôi. Còn tôi là ai, quan trọng sao?”

Tôi bối rối, thật sự triệt để bối rối.

Tôi nắm lấy bàn tay ngọc của cô ấy bỏ ra, nó: “Em để anh trước tiên chậm rãi đã, anh bây giờ đang rất hỗn loạn”.

Tôi ngồi trên ghế salon, cẩn thận hồi tưởng, nghe những gì cô ấy vừa nói, người ở bên tôi thực sự là cô ấy, nhưng trước đây cô ấy đã nói mình là Cát Ngọc, thân phận bây giờ sao lại là Đao Như?

Hơn nữa tôi hỏi cô ấy đến tột cùng là ai, cô ấy cũng không trả lời, chẳng lẽ tôi đang bị đùa giỡn à?

Lẽ nào Cát Ngọc thực sự không tồn tại, tôi vẫn tha thiết yêu cô gái này, mà cô gái này chỉ gặp dịp thì chơi, cố ý lừa dối để tôi đi đến thôn Tang Hòe điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc?