Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 31: Âm dương thằn lằn

Bác Hải nói: “Thật ghê gớm. thứ này muốn nuôi ta cũng không nuôi được”

Tôi liếc bác Hải một chút, tôi phát hiện ra bác ta thật thích nói chuyện vòng vo.

“Thiên hạ này, kỳ văn dị sự, quái vật thì nhiều, nhưng có khả năng làm được điều này, thì thật sự rất ghê gớm” Bác Hải lại cảm cảm thán tiếp một câu ghê gớm, nhưng vẫn không nói vào điểm chính.

Tôi một câu đều không phản ứng, nếu bác ấy thích nói chuyện vòng vo như vậy thì cứ nói đi, tôi không thèm nghe.

Bác Hải thấy tôi như vậy, cười nói: “bà Phùng nuôi dưỡng một thứ gọi là Âm dương thằn lằn, chính là nuôi dưỡng một đôi thằn lằn, hơn nữa nuôi dưỡng nó với phương pháp vô cùng khó”.

Tôi hỏi: “Đến cùng là nó khó như thế nào? Bác Hải bác liền một hơi nói rõ cho cháu đi”.

“Âm dương thằn lằn, tên như ý nghĩa, là một âm một dương. Dương cung ban ngày hành động, còn âm cung ban đêm mới hành động. Nuôi dưỡng thành công thì có thể dùng để giám thị người khác, cũng có thể để giữ nhà. Trước tiên ta sẽ nó cho cậu lý do vì sao mỗi lần cậu đến nhà bà Phùng đều bị lộ”.

Tôi gật đầu, bác Hải nói tiếp: “Bà Phùng để dương cung mang trên người, còn âm cung ở lại trong khe hở ngưỡng cửa, đôi thằn lằn này tâm thông với nhau, một khi phát hiện có người lạ tiến vào thì đầu của nó sẽ thay đổi phương hướng”.

Tôi truy hỏi: “Thằn lằn đem đầu thay đổi phương hướng thì bà Phùng liền biết trong nhà có người? Thần kỳ như vậy?”

Bác Hải thấy tôi không tin, liền nói: “Tiểu tử cậu vắt mũi chưa sạch thì biết cái gì, giờ hãy nói cho ta, Mặt trời khi nào mọc? Mặt trăng khi nào xuất hiện?”

Tôi nói: “Một ban ngày một ban tối, làm sao ạ?”

“Cố nhân cho rằng, ban ngày mặt trời mọc ở phía đông, phía đông tức là dương. Mà khi mặt trời lặn là ở phía tây, ánh sáng nhạt dần, do đó phía tây chính là âm. Sau khi Âm dương thằn lằn được nuôi dưỡng thành công thì sẽ cảm nhận được phương hướng. Dương cung ban ngày đầu ở hướng đông, buổi tối quay về phía tây, còn âm cung ban ngày đầu ở phía tây, buổi tối sẽ quay về phía đông!”

Nói tới đây tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền vội vàng hỏi: “ Nói cách khác, chúng ta gặp phải còn thằn lằn trắng chính là âm cung? Nếu như bác không dùng kẹp kẹp đầu nó lại thì nó sẽ đem đầu quay về phía tây, vì vậy bà Phùng sẽ biết là có người lẻn vào nhà?”

Bác Hải gật đầu, nói: “Đúng, nếu âm cung quay đầu thì dương cung liền biết được, đây chính là chỗ thần kỳ của Âm dương thằn lằn. Động vật cảm nhận về phương hướng rất tốt, những đàn chim di cư đều là dựa vào cảm giác phương hướng, khi động đất tấn công động vật có thể nhận thức được sớm, đó cũng là do cảm giác phương hướng. Nếu như lúc đó âm cung thằn lằn đầu chuyển về phía tây thì dương cung trên người bà Phùng sẽ cảm ứng được, nó sẽ báo cho chủ nhân rằng có người lạ tiến vào nhà”.

Hóa ra đó chính là Âm dương thằn lằn, vậy làm sao mà bọn nó cảm ứng với nhau được?

Nói tới đây, bác Hải trầm mặc một hồi, lúc lâu sau mới nói: “Chế tác Âm dương thằn lằn phương pháp vô cùng phức tạp. Thứ nhất, không được sử dụng thằn lằn con, mà phải dùng thằn lằn trưởng thành, thằn lằn bình thường sẽ đẻ 4-5 quả trứng. Sau khi lấy trứng thằn lằn thì dùng bông để ấp, khi trứng nở thì tìm một con đực, một con cái trong số đó để nuôi dưỡng. Thứ hai, đem con thằn lằn cái cho vào một cái bình, đổ một ít nước vào, không được đổ nhiều vì thằn lằn sẽ chết đuối, sau đó bắt con cóc ở trên sông, dùng kim chọc thủng nọc độc trên lưng con cóc, rồi đem nọc độc đó nhỏ vào cái bình”.

Tôi nói chen vào: “Ồ, tác dụng của việc đổ ít nước vào là để pha loãng độc tố của con cóc, nếu không thằn lằn con sẽ bị độc chết đúng không?”

Bác Hải híp mắt, nói: “Tốt, không ngốc như ta tưởng tượng”

Tôi không ngắt lời, chỉ sợ bác ta lại nói vòng vo lần nữa, bác Hải nói tiếp: “Con thằn lằn cái đó, chính là được nuôi dưỡng để trở thành âm cung. Sau khi đem con thằn lằn cái đó vào bình, quanh năm không tiếp xúc ánh sáng mặt trời, dẫn đến việc con thằn lằn cái đó âm tính rất mạnh, thân thể phát sinh dị biến, toàn thân trở nên trắng”.

Tôi thấy điều này cũng tương tự con người. Một số người rất đen do quanh năm tắm nắng, còn một số người không hay đi ra ngoài thì da rất trắng.

“Bác Hải, như bác đã nói, con dương cung thằn lằn kia phương pháp nuôi dưỡng nó sẽ ngược lại đúng không?”

Bác Hải ừ một tiếng, nói: “Cách bồi dưỡng dương cung chính là nhét nó vào một cái bình, bởi vì chân thằn lằn có giác hút , rất giỏi trèo leo, vì vậy miệng bình phải dùng vải trắng bịt lại, nhưng phải chọc mấy cái lỗ, nếu không nó sẽ chết ngạt. Sau đó khi mặt trời ló rạng thì đem cái bình này đặt dưới ánh mặt trời để hấp thụ ánh sáng, khi nào mặt trời lên cao thì phải nhanh chóng thu hồi”.

“Ồ, nếu buổi trưa không kịp thu hồi bình, vậy con dương cung thằn lằn sẽ bị nướng thành thịt khô mất”

Bác Hải cười ha ha, vỗ vai tôi nói: “Đúng, đúng, chính là như vậy”.

Tôi nói: “Con dương cung thằn lằn kia, sau khi nuôi dưỡng khẳng định là toàn thân sẽ biến thành màu đen đúng không? Điều này vẫn không thể chứng minh rằng tại sao hai con thằn lằn lại có thể tâm linh tương thông được với nhau?”

Bác Hải nói: Đây chính là bước luyện Âm dương thằn lằn thần bí nhất, cũng là bước cuối cùng. Khi âm cung và dương cung đã thành hình, ở mỗi tháng trung tuần, mặt trời và mặt trăng có thể xuất hiện đồng thời cùng một thời điểm, khi đó liền để hai con thằn lằn vào chung một bình, để chúng nó giao phối”.

Tôi nói rằng mẹ nó! Dù sao cũng là anh em ruột mà!

“Chính là vì cùng một bào sinh, nên sau khi giao phối sẽ càng có cảm giác trong lòng hơn! Bởi vì mục đích chế tác Âm dương thằn lằn là để tạo cảm giác trong lòng, mà căn bản không cần cân nhắc đời sau của chúng nó”.

Tôi âm thầm líu lưỡi, một đen một trắng, phương pháp nuôi dưỡng Âm dương thằn lằn thực sự khác lạ và sau khi nuôi dưỡng thì hiệu quả cũng quá quái dị phi phàm.

Đồng thời tôi nhớ tới lúc khi bác Hải thấy con âm cung thằn lằn, không ra tay bắt nó, mà chỉ dùng cái kẹp để kẹp đầu nó.

Khoa học đã chứng minh, thằn lằn không có độc, nhưng bà Phùng nuôi dưỡng âm cung thằn lằn, từ nhỏ đã ngâm nó ở nọc độc pha loãng của con cóc, vì vậy nên cả người nó đều là độc. Tất nhiên không được chạm loạn vào nó.

Giờ khắc này, tôi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, không khỏi thở dài.

Từ lần đầu tiên tới thôn Tang Hòe, mãi cho đến bây giờ mới thành công vào nhà bà Phùng, tìm thấy thi thể băng thi của Cát Ngọc, tôi cảm thấy mình giống như Triệu Tử Long, có thể nói 7 tiến vào 7 ra, có điều Triệu Tử Long một người một ngựa, xong vào bên trong vạn quân.

May mắn thay còn có bác Hải cùng chú trung niên ra sức giúp đỡ, đặc biệt là bác Hải, ở thời khắc mấu chốt đều cứu tôi một mạng, có một đồng đội như vậy, cũng coi như là hồng phúc tề thiên.

Đợi đã!

Dưới màn đêm, tôi bỗng nhiên sững sờ, hướng về bác Hải nhìn sang, lúc tôi định uống thuốc tự sát, tại sao lại tìm được tôi vào phút cuối?

Bác Hải không gọi điện thoại được cho tôi cũng không nhắn tin cho tôi, là một người thường làm sao mà như vệ tinh định vị được. Bác ta khẳng định là biết tôi muốn tự sát bởi vì tôi đã nhắn tin cho bác, nhưng tôi cũng không nhắn cho bác Hải biết tôi đi tự sát chỗ nào mà?

Bác ta làm sao biết tôi ở con đê sông?

Một nỗi sợ hãi không tên trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Cát Ngọc đã nói rằng tôi không nên tin bất luận người nào.

Lúc này hướng về bác Hải nhìn lại, chỉ cảm thấy bóng lưng của hắn trở nên âm u một mảnh, càng cảm thấy dáng dấp đi bộ có chút phiêu.

Lời này tôi không dám nói, nhưng hiện tại tôi tự nói với mình, người tốt sẽ không nhất định muốn giúp ta, người xấu không nhất định muốn hại ta.

Khả năng là vì tôi đã quá yêu Cát Ngọc, cô ấy đã lấy đi trái tim của tôi, tôi vẫn cứ yêu cô ấy, tôi tin chắc rằng cô ấy làm thế là có đạo lý.

Tôi lặng lẽ sờ soạng ngực mình, để bàn tay trước ngực ước chừng mười mấy giây, nói thật lòng, tôi không cảm nhận được nhịp đập của chính mình.

Quay về khách sạn, bác Hải và tôi trở về phòng, tôi nói với bác là tôi đã nhìn thấy thi thể Cát Ngọc, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Nói thật ra, tôi hoàn toàn yên tâm, chí ít tôi cũng đã gặp được cô ấy. Tôi ngồi cạnh bàn trà vuốt trên trán nơi mà được Cát Ngọc hôn qua, ngây ngốc cười.

Cười một cách lố bịch, khóe mắt dư quang bỗng nhiên nhìn thấy trên khay trà đặt một tờ giấy nhỏ, tôi ngẩn ra và ngừng cười. Tờ giấy này không phải của tôi, có gì đó không ổn rồi.

Đúng như dự đoán, mở giấy ra, cả người tôi không khỏi chấn động!