Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 29: Người không tim có thể sống

Bác Hải nói: “Bà Phùng không phải là người, cũng không phải là quỷ, cùng lắm xem như là nửa người nửa quỷ”

Lời này làm tôi bối rối: “Bác Hải, bác đừng vòng vo nữa, có chuyện gì nói thẳng đi”

Đối lập với bác Hải, tôi rất thích phong cách nói chuyện của chú trung niên, luôn không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

“Tối qua chúng ta bị theo dõi”

Tôi đang chờ đợi những lời của bác Hải, bởi vì tôi không làm rõ được hôm qua tại sao bác ấy lại rời đi một cách kỳ lạ như vậy.

“Chúng ta bị ai theo dõi? Là người, hay là quỷ?” Tôi vội vã truy hỏi.

Bác Hải nói: “Không phải người, cũng không phải quỷ, là một con thằn lằn”.

Cái gì?

Con ngươi của tôi suýt nữa rớt xuống đất, câu chuyện này có kể thành chuyện cười cho trẻ con, hai cái người sống sờ sờ ra mà lại bị một con thằn lằn theo dõi, nghĩ như thế nào cũng thấy rất buồn cười.

Thấy trên mặt tôi lộ vẻ không tin, bác Hải nói: “Tối qua từ khi lần đầu ta gặp mặt bà Phùng, ta đã phát hiện ra chúng ta đã bị theo dõi. Bà Phùng nuôi một đôi thằn lằn, một con nuôi ở trong nhà, còn con còn lại ở trên người bà ta”.

Tôi nhớ lại hôm qua bác Hải dùng nước vẽ lên khay trà một con thằn lằn, tôi còn tưởng đó là bò sát, sau đó nhìn chiếc đuôi đứt hình chữ S, tôi mới nhận ra đó là con thằn lằn.

Khả năng lúc đó bác Hải muốn nhắc nhở tôi rằng chúng tôi đang bị theo dõi, sau đó tôi không hiểu liền vẽ một dấm chấm hỏi, bác Hải liền vẽ một chữ Người, một chữ Quỷ nhưng sau đó lại gạch đi, ý muốn nói với tôi thứ theo dõi chúng tôi không phải người cũng không phải quỷ. Tôi không chỉ không hiểu, mà lại càng rối hơn.

Cuối cùng bác Hải liền vẽ ra một con thằn lằn, sợ ta nhận sai liền cố ý chặt đứt đuôi con thằn lằn. Đáng tiếc là tôi quá ngốc, đến giờ tôi mới hiểu dụng ý của bác Hải!

Hiểu thì đã hiểu, nhưng lại càng nghi ngờ những cái khác.

“Bác Hải, làm sao thằn lằn có thể giám sát người được?” Cái này tôi không nghĩ ra, chỉ biết khỉ, vẹt, cảnh khuyển sau khi thuần phục sẽ rất thông minh, có thể thay thế con người đi giám sát.

Nhưng thằn lằn cũng có thể giám thị người sao? Tôi không tin.

Bác Hải nói: “Thằn lằn không thể giám sát con người? Nó không những có thể giám sát, mà còn hiểu chúng ta đang nói gì!”

Tôi không ngắt lời, bác Hải nói tiếp: “Cậu cho rằng tối qua ta bị hồ đồ à? Nếu ta không làm thế, thì cậu sẽ bị lộ sơ hở và không thể lẻn vào nhà bà Phùng được”.

“Nhưng nếu con thằn lằn kia có thể hiểu tiếng người, nó cùng bà Phùng câu thông, vậy khẳng định nó sẽ nói cho bà Phùng biết hôm qua chúng ta diễn trò!” Tôi thực sự không hiểu điều này.

Bác Hải xua tay, nói: “Sẽ không, bà Phùng nuôi loại thằn lằn này, có thể hiểu tiếng người và đem toàn bộ lời nói của người khác truyền lại cho chủ nhân, nhưng nó sẽ không hiểu những động tác của mọi người, vì vậy nó sẽ không bắt chước được”.

Tôi cả kinh, chợt tỉnh ngộ, hỏi: “Nói cách khác, những lời hôm qua bác nói là nói cho con thằn lằn kia nghe? Để cho con thằn lằn đó truyền tin tức sai lệch rằng bác chỉ là một người bình thường thích chơi cờ tướng?”

Bác Hải nở nụ cười, chỉ vào tôi nói: “Tiểu tử, có tiến bộ”.

Tôi gãi đầu xấu hổ, bác Hải còn nói: “Nếu ta không che giấu, ta vừa mới đến đây đã bị lộ sơ hở, không khỏi đánh rắn động cỏ, ta sẽ không giúp được gì cho cậu nữa. Hiện tại khẳng định con thằn lằn kia đã nói cho bà Phùng ta chỉ là một người bình thường thích chơi cờ tướng”.

Tôi thật tâm phục rồi!

Có câu nói Gừng càng già càng cay, bác Hải và bà Phùng chưa chạm mặt nhưng vô hình chung đang cùng nhau tranh tài, và bác Hải đã cao tay hơn một chút.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.

Bác Hải nói: “Đêm nay ta sẽ mang cậu cùng phá tan bí mật quỷ dị trong nhà bà Phùng! Hừ hừ, mấy trò vặt vãnh này, ta không sợ”.

Tôi không hỏi trong nhà bà Phùng rốt cuộc là có bí mật gì, bởi vì tôi cảm giác hiện tại bác Hải cũng không có ý định nói cho tôi, bác Hải chính là thừa nước đυ.c thả câu người ta, không giống chú trung niên tính cách ngay thằng.

“Tiểu tử, giờ hãy đi cùng ta mua một ít đồ”

Bác Hải đưa tôi chạy quanh thị trấn, hơn nữa những vật mới mua phi thường quái dị, khiến tôi trợn mắt ngoác mồm.

Phấn huỳnh quang, túi ni lông, cái kẹp lớn, đèn pin nhỏ và thịt thối!

Không sai, bác Hải không mua thịt tươi mà mua thịt hôi thối, điều này làm tôi hoang mang.

Đến buổi tối, trong lòng tôi kích động, cuối cùng cũng có thể vào nhà bà Phùng tìm tòi thực hư. Tôi nghĩ Cát Ngọc chưa chết mà đang trốn trong ngôi nhà đó! Đây chính là giác quan thứ sáu.

Hai chúng tôi xếp đồ, bác Hải cùng tôi không đi vào thôn Tang Hòe mà lại đi thẳng đến rừng cây gần khách sạn, rồi ném thịt thối xuống đất.

Tôi còn chưa kịp hỏi, bác Hải rải phấn huỳnh quang lên toàn bộ số thịt hôi đó.

“Bác Hải, bác muốn làm gì vậy? Không phải chúng ta sẽ đi vào nhà bà Phùng sao?” Tôi không nhịn được hỏi, vì ở trong rừng cây này sẽ bị muỗi cắn chết mất!

Tôi thấy nếu những con muỗi trong rừng cây này tập hợp lại thì có thể nâng tôi lên được mất!

Bác Hải cũng bị muỗi cắn quá chừng, bác nói: “Ruồi yêu thích thịt thối, cậu cầm cái túi ở đây chờ, rồi hãy chụp đến chỗ thịt thối mà bắt ruồi”.

Tôi sững sờ, hỏi: “Vậy còn bác thì làm gì?”

Bác Hải nói: “Ta? Đương nhiên là đi ra ngoài rừng cây đợi cậu rồi”

Nói xong, bác Hải nhanh chóng rời khỏi rừng cây, để lại tôi một mình ở đây bắt ruồi.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy mình như mập thêm 20 cân, thấy đống thịt thối kia ruồi bâu vào rất nhiều, liền đem túi ni lông chụp tới, bắt được không ít.

Trên đường đi, bác Hải nói với tôi: “Tiểu tử, khổ cho cậu rồi”

Tôi nói: “Không khổ cực, cháu chỉ là thấy mặt bị sưng rất to thôi”

Bác Hải nhìn tôi, có chút lúng túng, ho khan một tiếng rồi nói: “Phấn huỳnh quang rải trên đống thịt thối, những con ruồi khi nãy đậu lên trên người cũng sẽ dính huỳnh quang, ở ban đêm chúng sẽ phát sáng”.

Tôi hỏi bác Hải: “Bác muốn chế tác đom đóm sao?”

Bác Hải cười nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, đi theo ta là được rồi”

Đến nhà bà Phùng, nhìn cửa đóng chặt, khẳng định bà Phùng đã ra ngoài. Bác Hải híp mắt hướng về phía trong sân nhìn một phen, nói: “Quả nhiên không sai, đi, tiến vào sân!”

Bác Hải có lòng tin, đương nhiên tôi sẽ không sợ, vào trong sân bác Hải nhỏ giọng hỏi: “Mấy lần trước cậu đi từ đâu để vào trong phòng?”

Tôi chỉ vào ngưỡng cửa và nói: “Cháu tháo ngưỡng cửa ra, rồi bò vào”.

“Không từ chỗ khác tiến vào sao, ví dụ như từ cửa sổ?”

Tôi nói không có, chỉ tiến vào từ ngưỡng cửa.

Bác Hải gật đầu, từ trong tay ta tiếp nhận túi ni lông chứa ruồi, đi tới ngưỡng cửa, ngồi xổm xuống, để túi ni lông lộ ra một lỗ nhỏ, và đột nhiên từ trong bay ra hàng chục con ruồi.

Trong bóng tối, những con ruồi kia đều đều lập lòe u quang, vừa mới bay ra ngoài liền bay toán loạn chạy xa khỏi ngưỡng cửa. Bác Hải gật đầu nói: “Bí mật của bà Phùng, giấu ở chỗ này”.

“Tiểu tử, lại đây tháo cái ngưỡng cửa, trước đây cậu tháo nó mất bao nhiêu thời gian thì lần này kéo dài thời gian gấp mười lần cho ta!”

Điều này làm cho tôi bối rối, tôi tháo ngưỡng cửa nhiều nhất cũng chỉ mất hai giây, kéo dài mười lần, vậy là hai mươi giây, kéo tấm ván gỗ thôi mà cần phải mất nhiều thời gian như vậy sao?

Tôi không dám chống đối, chậm rãi kéo ngưỡng cửa. Quá trình này thật là dày vò, nhất định phải từ từ chậm rãi kéo nó ra.

Chờ khi ngưỡng cửa đã hoàn toàn bị tháo ra, bác Hải bỗng nhiên đưa ngón tay lên miệng “xuỵt!”

Chỉ thấy bác Hải mở đèn pin, dùng ngón tay che đầu đèn, chỉ để ánh sáng chiếu qua từng khớp tay, tìm kiếm gì đó ở ngưỡng cửa. Một lát sau bác Hải cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chính là nó!”

Ta nhìn theo ánh mắt của bác Hải, thấy khe hở ở bên trong ngưỡng cửa có một con thằn lằn trắng như tuyết nằm sấp ở đó!

Trên thế giới lại có một loại thằn lằn như vậy sao?