Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 15: Người con gái từ trong ảnh bước ra

Tôi nói :”Cháu không biết nói ra bà có tin hay không, nhưng cháu quen Cát Ngọc, nên cháu cũng có thể gọi bà là dì, dì à, dì sống cũng không dư dả gì, số tiền này dì cứ cầm đi”.

Bà Phùng lắc đầu, trả lại tiền cho tôi. Tôi phải nói mãi rằng tôi không có ý xấu, tôi quen Cát Ngọc thật.

Mãi một lúc sau bà Phùng mới gật đầu, có lẽ bà ấy tin tôi rồi; nhưng vẫn nhất quyết không cầm tiền.

Tôi thở dài, mọi người nhìn xem, người trong thôn đều nói bà Phùng quái dị; nhưng đêm nay tôi nói chuyện với bà ấy, ngoài chuyện bà ấy không thể nói được, thì chẳng có gì khác thường cả.

Đúng vào lúc này, bà Phùng vỗ vai tôi, chỉ vào tấm ảnh của Cát Ngọc phía sau tôi, sau đó giơ hai tay lên mô phỏng một động tác nhảy múa đơn giản.

Tôi cười :”Dì à, dì muốn nói Cát Ngọc đã từng dạy dì múa đúng không?”

Bà Phùng lắc đầu, a a vài câu.

Tôi lại hỏi :”Cát Ngọc múa rất đẹp?”

Bà Phùng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Thế này là sao đây?

Bà Phùng thấy tôi vẫn không hiểu, trực tiếp đi giơ bàn tay khô héo chỉ vào tấm ảnh, sau đó chỉ xuống đất, rồi bà ấy giơ tay lên làm động tác múa.

Tôi kinh sợ :”Ý của dì là Cát Ngọc sẽ bước ra từ tấm ảnh rồi múa cho dì xem?”

Bà Phùng mừng rỡ gật đầu.

Nếu câu này mà nói với người trong thôn, chắc chắn mọi người sẽ nói bà Phùng bị thần kinh. Nhưng tôi tin!

Giây phút này tôi xúc động rơi nước mắt, tìm bao nhiêu nơi cũng không gặp, thì ra Cát Ngọc trốn về nhà, cô ấy cố tình tránh mặt tôi, không nghe điện thoại của tôi là vì không muốn hại tôi thôi.

Tôi không quan tâm là người hay là quỷ, tôi chỉ muốn gặp cô ấy thôi.

Ngồi một lúc cũng không thấy Cát Ngọc xuất hiện, có lẽ cô ấy vẫn muốn tránh mặt tôi. Nhưng tôi tin chắc rằng chỉ cần có lòng, dù cô ấy cố ý trốn tôi tôi cũng có thể tìm được.

Tôi ra ngoài trò chuyện với chú trung niên, nhưng không kể hết mọi chuyện, tôi cảm thấy có một số điều mình nên giữ bí mật thì tốt hơn.

Khi nói đến ấn tượng của tôi với bà Phùng, chú trung niên cười lạnh :”Cậu cảm thấy bà ta là người tốt?”

Tôi gật đầu khẳng định.

Chú trung niên nhìn tôi :”Cậu còn trẻ, chưa va vấp nhiều, người ta nói có mấy câu mà cậu đã tin rồi. Người tốt có thể lấy thịt người cho gà ăn? Người tốt có tưới cây bằng máu người? Cây dâu kia cành lá tươi tốt rậm rạp, vỏ cây còn ẩn hiện mạch máu; chúng được tưới bằng máu người mới có thể như vậy!

Không để tôi lên tiếng, chú trung niên đã tiếp lời :” Cậu không nhớ tối hôm trước chúng ta nhìn thấy tay bà ta thế nào; hôm nay tay lại như thế nào; nếu là người bình thường thì giải thích chuyện này như thế nào đây?”

Tôi vội nói :”Nhưng lúc cháu nói cháu quen Cát Ngọc thì bà ấy đã chỉ vào bức ảnh và nói Cát Ngọc thường bước ra từ trong ảnh rồi múa cho bà ấy xem”.

Chú trung niên cười cười, vỗ vai tôi :”Cậu ngây thơ qua. Bây giờ cậu nghĩ kĩ lại xem, người trong thôn thường ngày đều không nói chuyện với bà ta. Tự nhiên có một người ở nơi khác đến tìm, ngoài chuyện của con gái bà ta ra thì làm gì còn chuyện gì khác. Tôi khắng định vừa nhìn thấy cậu là bà ta đã đoán được mục đích của cậu rồi, muốn lừa cậu vô cùng đơn giản”.

Tôi gãi đầu :”Cháu thấy bà ấy không giống như đang lừa cháu, nhìn bà ấy rất chân thành”.

Chú trung niên nói tiếp :”Vậy cậu nhìn tôi có chân thành không? Hả? Cái tên đầu đất này? Cậu tận mắt nhìn thấy Cát Ngọc à?”

Tôi lắc đầu.

– “Thế mà còn nói bà ta không lừa cậu. Bây giờ tôi nói trong lúc cậu vào nhà thì Cát Ngọc tới tìm tôi, cậu tin không?”

Tôi thở dài :”Vậy phải làm sao đây chú?”

Chú trung niên suy nghĩ một lát :”Tìm cơ hội lẻn vào nhà bà ta, xem xem trong xe ba bánh là thứ gì”.

– “Sau đó thì sao ạ?”

– “Sau đó xem bà ta cho gà ăn khi nào. Và tay bà ta sao lại như thế. Còn nữa, nếu Cát Ngọc thực sự ở đây, thì phải tìm cách để cô ấy xuất hiện”.

– “Chú à, mấy chuyện này sao mà điều tra được? Bà ấy nhất định không nói bí mật về cánh tay đâu, mà nếu muốn cũng không nói được, thời bà ấy không biết chữ, chẳng viết được gì! Còn gà ăn lúc nào thì ai mà biết chứ?”

– “Đêm nay tạm thời thế đã, vừa gặp bà ta rồi, bây giờ quay lại không tiện. Chúng ta về đã, hai ngày nữa quay lại”.

Đi ngang qua mộ của lão Tôn đầu, hai chiếc đũa vẫn cắm ở đó, tôi nghĩ lão Tôn đầu đã chấp nhận ý tốt của chúng tôi rồi. Tôi lén nhìn chú trung niên, nhỡ đâu chú ấy chính là cái người đã chết như trong lời lão Tôn đầu nói, cũng là quỷ thì tôi tính sao đây?

Tôi đang suy nghĩ, bỗng nhiên chú trung niên vỗ vai tôi :”Mau nhìn, người lái xe ba bánh kia có phải bà Phùng không?”

Tôi nhìn theo hướng chỉ, có một bà lão đang lái xe ba bánh về hướng này, càng lúc càng gần. Chính là bà Phùng!

Bà Phùng nhìn thấy tôi, nhếch môi cười, Tôi đang định lên chào hỏi một tiếng, bỗng nhìn thấy tay trái của bà ấy!

Vừa nãy hai tay bà ấy đều quắt queo, nhưng bây giờ, tay trái đẫy đà như của một phụ nữ tầm ba mươi tuổi.

Tôi sợ hết hồn, lời chào đến miệng rồi cũng không thể nói ra, bà Phùng lái xe ngang qua tôi, nhìn tôi cười; lúc này tôi chỉ cảm thấy nụ cười này quỷ dị vô cùng.

Mà trên thùng xe, vẫn là chiếc rương gỗ mang theo cảm giác lạnh lẽo đó.

Chú trung niên nói thêm :”Bây giờ, chúng ta cần điều tra thêm một chuyện, đó là bà Phùng mỗi đêm lái xe ba bánh đi đâu”.