Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 1: Thuốc lá ngưng sản xuất

Thứ bạn nhìn thấy chưa chắc là sự thật, sự thật mà bạn biết chưa chắc là chân tướng, có nhiều việc không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó…

Thứ bạn nhìn thấy chưa chắc là sự thật, sự thật mà bạn biết chưa chắc là chân tướng, có nhiều việc không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó…

Tôi tên là Lưu Minh Bố, làm nghề tài xế xe bus. Nhưng tôi không giống với những tài xế khác, chuyến xe mà tôi lái là xe bus đêm, lại là chuyến xe xuất phát lúc 12 giờ mỗi ngày, chỉ cần chạy một chuyến. Nhưng mà như thế này, công ty trả cho tôi mức lương 6000 tệ, bao ăn ở, còn nhận được phúc lợi ngoài kỳ hạn.

Nói thật thì lúc phỏng vấn tôi cũng hoài nghi việc này có gì đó mờ ám. Nhưng mà bà của tôi bị nhồi máu cơ tim, trong nhà đang rất cần tiền, cho nên tôi nghĩ dù là lừa đảo thì cũng nên thử một lần.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, 11h50p tối, chủ quản Trần Vĩ đến ký túc xá tìm tôi, đưa cho tôi điếu thuốc, cười nói: “Tiểu Lưu à, làm điếu thuốc trước đi”

Tôi nhìn điện thoại một chút, nói: “Anh Trần à, 11 giờ 50 phút rồi, em đi chuẩn bị cái đã, chốc nữa phải lái xe rồi”

Nào ngờ Trần Vĩ cười nói: “Không sao, anh nói với chú vài chuyện, chú nhớ cho kĩ nha. Thứ nhất, đến trạm cuối Tiều Hoá Xưởng có thể nghỉ ngơi 5 phút, nhưng không được vượt quá 10 phút . Thứ hai, trên đường quay về không được đón khách giữa đường,

dù cho là người sắp chết cũng không được cho lên xe, phải dừng ở đúng trạm. Thứ ba, không được hút thuốc trên xe, không được mang theo bật lửa dễ cháy dễ bắt lửa. Mấy việc này chú đã nghe rõ chưa?”

Tôi vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy mấy việc này đều rất hợp lý. Điều thứ nhất là quy định nghề nghiệp, thứ hai là để tránh lười biếng, thứ ba càng là quy tắc mà tài xế cần tuân thủ.

Còn về ngữ khí cổ quái của Trần Vĩ, tôi mặc nhiên như không nghe thấy, đứng ở đó đợi.

Thời gian không còn nhiều nữa nên tôi liền chạy, leo lên chiếc xe bus số 14 của hãng Bluestar, xuất phát từ trạm chính.

Nói thật thì chiếc xe số 14 này còn nát hơn mấy chiếc xe mà tôi lái hồi trước, lúc khởi động có thể nghe rõ tiếng ì ạch dưới gầm xe. Hơn nữa ghế lái mặc dù rất mềm, nhưng vẫn thấy có chỗ gồ ghề bất thường, cảm giác giống như có đôi bàn tay sờ vào mông

của tôi vậy, gặp phải những đoạn đường nghiêng sẽ bị cấn rất đau.

Từ trong trạm lái xe ra, đường đêm rất tối, trạm xe lại cách khu dân cư rất xa, rất hoang vu, trên đường cũng không có đèn, ánh đèn xe lại rất yếu, khi lái cảm thấy rất khó chịu.

Bởi vì là 12 giờ đêm, mỗi trạm đều hầu như không có người, đi liền một mạch qua 5,6 trạm. Mãi đến trạm Vườn trái cây mới có cậu thanh niên lên xe, lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền kinh ngạc nói: “Wow, đổi tài xế rồi à?”

Tôi gật đầu mỉm cười: “Phải, hôm nay mới đi làm”

Trên xe không có người, cậu thanh niên cũng rất cởi mở đưa cho tôi điếu thuốc, nói: “Bác tài, bác hút một điếu đi”

Tôi lắc đầu nói: “Không được đâu, trên xe không được hút thuốc”

“Không sao, hút một điếu thì có làm sao đâu, hút đi” Cậu thanh niên rất nhiệt tình, nhưng tôi kiên quyết không hút, chỉ đặt điếu thuốc lên trên vành tai.

Đi thêm mấy trạm nữa, đến trạm Mị Lực Thành có một cô bé lên xe, vẻ mặt trông rất không vui, tôi thân thiện cất lời: “Cô bé à, lên xe vui lòng bỏ tiền vào thùng”

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn tôi, thì thào hỏi: “Nếu cháu không có tiền, chú có chở cháu đi không?”

Tôi ngây người một lúc, sau đó bật cười nói: “Đương nhiên, được”

Tôi lấy từ trong túi ra đồng xu 1 tệ, bịch một tiếng thả vào trong thùng vé tự động, sau đó mỉm cười với cô bé: “Lần này xem như chú mời cháu vậy”

Cô bé không thèm cười lại với tôi, thờ ơ đi về phía sau xe bus.

Tuyến xe này đổi lại đi rất thông suốt, dễ chịu hơn nhiều so với những chuyến xe tôi chạy trước đây, xe bus nửa đêm cũng có cái lợi của nó là không bị kẹt xe, không lãng phí thời gian, gần như đi liền một mạch là có thể đến trạm cuối Tiều Hoá Xưởng rồi.

Hành khách đều đã xuống xe hết, tôi ngồi trên ghế lái nghỉ ngơi một chút.

Nghỉ ngơi được khoảng chừng 3 phút,tôi lại khởi động xe, lái về hướng trạm chính.

Lộ trình quay về lại còn đơn giản hơn, các trạm gần như đều không có người, một chuyến xe chỉ có vài ba hành khách như vậy, ngày làm việc đầu tiên xem ra rất thuận lợi.

Về đến ký túc xá của mình, lúc rửa chân tôi mới nhớ tới điếu thuốc đang mắc trên vành tai, liền lấy xuống châm lửa, vừa hút một hơi liền cảm thấy cay cổ họng, cảm giác như đang hút xì gà.

Đây là của hãng nào vậy? Sao lại gắt như thế này?

Tôi cầm lấy miệng điếu thuốc soi dưới ánh đèn, soi gần thêm một chút nữa. Bỗng nhiên… Tôi bị doạ đến nỗi tay run lên, suýt chút nữa là ném luôn điếu thuốc.

Thuốc lá Thủy Tinh Cung.

Thương hiệu thuốc lá này là do xưởng thuốc lá huyện Khúc Ốc tỉnh Sơn Tây sản xuất ra, mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất rồi!

Tôi liền hút thêm một hơi, cảm thấy mùi vị rất giống với Thủy Tinh Cung, bởi vì lúc nhỏ chơi pháo đêm giao thừa, toàn là học theo cách của người lớn, châm một điếu thuốc, nhanh chóng dập tắt lửa rồi hút hai hơi, mùi vị mà tôi lờ mờ cảm thấy khi đó đối với

bây giờ không khác mấy!

Tôi ngồi ngây người trên giường, tỉ mỉ nhớ lại chàng thanh niên đã đưa điếu thuốc cho tôi, nghĩ xem tên oắt con này từ đâu làm ra được loại thuốc lá này? Có khi nào là do cha cậu ta trữ lại? Nhưng thuốc lá đừng nói đến mười mấy năm, qua vài tháng đã nổi

mốc lên rồi.

Chuyện này tôi nghĩ mãi không thông.

Ngày thứ hai cũng giống như hôm trước, 12 giờ xuất phát, lần này không gặp lại người thanh niên đã cho tôi thuốc, qua thêm mấy ngày nữa cũng không gặp lại cậu ta.

Nhưng mà vào ngày thứ sáu của tuần tiếp theo, tôi lại gặp lại cô bé không có tiền kia.

Cô bé lên xe rồi hỏi: “Chú à, nếu cháu không có tiền, chú có chở cháu đi không?”

Trông con bé khoảng chừng 13 tuổi, nhưng không giống bộ dạng của con cái gia đình nghèo khổ, có thể là do cha mẹ quản giáo nghiêm khắc, bình thường không cho tiền tiêu vặt, hoặc là do háu ăn, tiền đi xe về nhà đều lấy mua đồ ăn vặt hết rồi.

Tôi nói: “Được, lần này chú lại mời cháu”

Cứ như vậy lái xe được 1 tháng, tôi phát hiện ra cô bé này cứ mỗi thứ sáu hàng tuần đều sẽ lên xe ở trạm Mị Lực Thành, nhưng mà trên người trước giờ đều không có tiền, mỗi lần đều hỏi tôi một cách đáng thương, nếu không có tiền, có thể chở nó đi được

không.

Một lần trên xe không có khách, chỉ có tôi và con bé, tôi nói: “Như này nhé, cháu cười với chú một cái, chú sẽ chở cháu đi miễn phí, được không?”

Nào ngờ con bé cứ như khúc gỗ mà lắc đầu, trên mặt căn bản không có lấy một nụ cười.

Có lẽ nó không thích cười thôi.

Liên tục lái xe được 2 tháng, cứ mỗi thứ sáu hàng tuần tôi đều ở đúng trạm Mị Lực Thành đón con bé lên xe, con bé vốn dĩ không mang tiền. Sau này lúc tôi lái xe về trạm chính, cùng Trần Vĩ uống rượu nói chuyện, tôi kể chuyện này cho anh ta nghe.

Nào ngờ tôi vừa nói, vẻ anh anh ta liền biến sắc. Anh hỏi nhỏ: “Có phải con bé cứ mỗi thứ sáu đều đi chuyến xe cuối cùng?”

Tôi nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Đúng, trước giờ đều không mang tiền, nhưng mà cho dù có ghế trống hay không con bé đều không ngồi ở lên ghế, chỉ đứng ở giữa khoang xe”

Trần Vĩ uống đã nhiều rồi, mắt cũng đã híp lại, tuy vậy vẫn có ngầm ý cười nói: “Đừng quản nó, con bé đó không có tiền thì cứ cho nó đi, không vấn đề gì”

Tôi gật gật đầu, cùng Trần Vĩ cụng ly, lại nói: “Nhưng mà con bé này thật kỳ lạ, mấy lần trên xe em bảo nó cười với em một cái, nó đều không có biểu hiện gì”

Ùm một cái, Trần Vĩ nghe xong lời tôi nói, ly rượu trong tay liền rơi xuống, rượu trắng đổ đầy ra đất, anh ta vội vàng khom lưng xuống nhặt ly lên, miệng đầy mùi rượu nói với tôi: “Chao ôi chú em à, chú đừng nói lời này với con bé đó nữa, cho dù nó có muốn

cười với chú, chú cũng không được để nó cười, chú hiểu chưa?”

Trần Vĩ uống say rồi, lúc nói chuyện toàn là mắt nhắm mắt mở, còn tôi thì chưa, tôi cố hỏi anh ta: “Anh Trần, tại sao chứ?”

Trần Vĩ nằm gục ra bàn, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.

Tôi lung lay anh ta mấy cái, anh ta vẫn cứ lầm bầm, xem ra say quá rồi. Dìu Trần Vĩ về ký túc xá của anh ta xong tôi cũng mệt quá ngủ thϊếp đi.

Ngày tiếp theo, lúc thức dậy đã là giữa trưa rồi. Hôm qua uống hơi nhiều, đau đầu, lúc đi tới nhà ăn đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Vừa đặt khay đồ ăn xuống liền nghe thấy phía sau có 2 người phụ nữ đang nhỏ tiếng xì xào: “Nhìn kìa, đây chính là người tài xế xe 14 mới tới”

Một người giống như đang cười một cách giễu cợt mà nói: “Một lão già vừa đi, một tên gan to lại tới, tiểu tử này hẳn là rất thiếu tiền đây”

Hai người phụ nữ này đều là nhân viên soát vé trên chuyến xe số 69, bình thường tôi rất ít đến ăn cơm ở nhà ăn, thỉnh thoảng có gặp hai người họ 1,2 lần, nhưng ý vị trong lời nói của họ tôi không hiểu nổi.

Bởi vì bà mắc bệnh nặng nên tôi rất thiếu tiền, nhưng việc này đối với chuyện gan tôi to hay nhỏ có liên quan gì?

Tôi cũng không thèm để ý lời bọn họ, chỉ quay đầu lại nhìn họ một cái, họ liền lập tức bày ra bộ dạng đang chăm chú ăn cơm.

12 giờ đêm, tôi xuất phát từ trạm chính, lúc đi đến trạm Tôn Gia Loan có một bác trung niên ước chừng 50 tuổi lên xe, sau khi bỏ tiền vào thùng, người này không trực tiếp đi ra phía sau mà còn rất lịch sự cười với tôi một cái, nói ông ấy họ Hoàng.

“Xin chào” Tôi gật đầu, đồng thời cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lúc đi đến Mị Lực Thành, xe còn chưa đỗ vào trạm, bác trai từ xa đã nhìn thấy đứa con gái có biểu hiện y như khúc gỗ kia, liền đúng lúc tôi chuẩn bị cho xe dừng lại bất ngờ từ phía sau truyền lên một tiếng: “Đừng dừng xe!”

Tôi ngây người một lúc, quay đầu nhìn ra phía sau, người vừa nói chính là vị đại thúc năm mươi mấy tuổi kia, dáng người ông ấy không cao, cùng lắm là 1m65, trên đầu còn hơi hói.

“Chú à, đây chính là trạm xe, làm sao có thể không dừng được?” Nói xong tôi liền chuẩn bị cho xe đỗ vào trạm.

Nào ngờ vị đại thúc này lại từ chỗ ngồi trực tiếp xông lên, vẻ mặt đầy giận dữ nói với tôi: “Không được dừng, tiếp tục lái, tiểu tử à cậu nghe tôi đi không sai đâu!”

Nói xong lão liền trực tiếp giành lấy vô lăng, đạp chân tăng ga, nhìn động tác ông ấy bẻ vô lăng, tăng ga, gần như là một chuỗi hoàn hảo, tôi cảm thấy người này chắc chắn là một tài xế dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với loại xe Bluestar kiểu cũ này.

Kết quả xe không ghé vào trạm Mị Lực Thành mà trực tiếp đi qua luôn. Tôi quay đầu lại quát: “Chú làm loạn cái gì vậy hả? Nếu như khách hàng có khiếu nại tôi sẽ bị phê bình đấy!”

Vị đại thúc trung niên nói: “Chó chết, tên tiểu tử Trần Vĩ dám phê bình cậu thử xem?”

Vừa nghe lời ông ấy nói, tôi liền ngây người ra một lúc, ông ấy lại nói: “Tôi trước đây là tài xế của chuyến xe này, cũng chạy vào ban đêm, là chuyến xe cuối trong ngày. Tiểu tử cậu nghe tôi nói không sai đâu, lần sau có gặp con bé đó đừng để nó lên xe là được”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Con bé chỉ là không mang tiền thôi mà, việc gì phải tuyệt tình như vậy?”

Ông ta còn không thèm nhìn tôi, nói: “Đám thanh niên bây giờ đều như vậy, nói thế nào cũng không chịu nghe, nếu như cậu để con bé đó lên xe cậu sẽ gặp rắc rối lớn đó!”

Tôi lại hỏi là rắc rối lớn gì?

Ông ta không thèm tiếp tôi nữa, chẳng nói lời nào mà quay về chỗ ngồi, chuyện này làm tôi cứ nghĩ mãi không thông, mơ mơ hồ hồ.

Xe buýt trở về Mị Lực Thành bé gái kia còn ngây ngốc đứng dưới trạm xe buýt , tôi nhìn qua cửa sổ, cô bé đứng yên một chỗ cười với tôi .

Tôi nhớ tới rất rõ ràng, hết thảy chuyện quái dị, chính là từ ngày đó bắt đầu, gần đây nhất là khi tôi bị mất ví tiền , sau đó tìm thấy ví tiền ở ghế ngồi cuối cùng trên xe bus. Tôi tìm tới người làm cùng ngay sau khi phát hiện cái ví.

Lúc đó, Bảo Khiết đưa cho tôi ví tiền ,để tôi xem qua có mất gì không. Tiền không ít nhưng bến trong lại có một tấm thẻ căn cước .Người dịch: Phươnganh mori

Dịch bởi: 阮友寿