Trò Chơi Vực Sâu

Chương 9

"Tôi cũng không biết... Tôi tiến vào một nơi rất kỳ quái, một màu đen kịt..." Kiều Kinh Đình miêu tả lại trải nghiệm vừa nãy của mình một lần.

Thư Ngải càng nghe, lại càng nhíu mày chặt: "Trước giờ chưa từng nghe thấy nơi nào như vậy."

"Lẽ nào bị chém tay rồi sẽ tới chỗ đó?"

"Trong thôn, ngày nào cũng có người bị thương đủ kiểu, chém cái tay thì có là gì. Có điều, con chuột máy anh nói, không phải là sóc ngoài làng chứ?"

"Sóc?"

"Ừ, là điểm xoát quái cấp thấp nhất ngoài làng, gϊếŧ chết một con kiếm được 3 tích phân."

Kiều Kinh Đình há hốc miệng: "Cho nên, thế giới này thật sự giống như đang chơi game online?" Hiện giờ hắn không có sức ngồi thẳng, vì vậy định dịch lại bên cạnh cây đại thụ, mỗi động tác đều động tới vết thương toàn thân, đau đến mức trên trán hắn đổ ra mồ hôi lạnh.

"Anh đừng có lộn xộn." Trong tay Thư Ngải xuất hiện mấy hộp thuốc, từ xa quăng lên người hắn, "Thuốc thì rẻ lắm, cầm máu, giảm sốt với giảm đau, uống đi đã."

Kiều Kinh Đình thở dài một hơi, dùng nước bọt nuốt viên thuốc giảm đau xuống. Sau đó hắn sờ sờ chỗ bị thương, xương sườn gãy mất hai cái, xương sống chắc chắn cũng nứt ra rồi, đầu không biết bị thương thế nào, dù sao thì hắn hiện giờ cũng vừa đau vừa choáng lại vừa buồn nôn, ngoại trừ cái tay đứt lìa được nhận về, cả người cũng không khác tàn phế cho lắm. Hắn nhẹ giọng nói: "Bên trong hệ thống, cái gì cũng có thể mua được sao?"

"Hình như là vậy."

"Game online cũng không bán đồ ăn và thuốc."

Thư Ngải nói: "Đây là một game online "chân thực", liều mạng không phải nhân vật giả lập, mà là chính bản thân anh."

Kiều Kinh Đình trầm mặc: "Tại sao tôi lại ở đây? Đám người kia đâu?"

"Bọn chúng chém tay anh, sau đó anh không thở, không nhúc nhích. Bọn chúng nghĩ là anh chết rồi, liền để tôi nhặt xác." Thư Ngả chỉ chỉ cái hố bên cạnh, "Sau khi trời tối, tôi tha anh tới đây, định chôn xuống."

Kiều Kinh Đình giờ mới chú ý tới cái hố mới đào kia, hắn kinh ngạc nói: "Cô đào?" Một cô gái gầy gò như vậy, kéo một gã đàn ông 70 cân như hắn tới đây, còn đào được cái hố lớn đến vậy?

"Ừ, anh cảm thấy kỳ lạ lắm à?" Giọng nói Thư Ngải hơi châm chọc.

Kiều Kinh Đình nở nụ cười tự giễu, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, có chuyện nào là không vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, hắn nói: "Cô cũng cường hóa." Nói đến hai chữ "cường hóa", hắn đã không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, hắn đã hoàn toàn chấp nhận hoàn cảnh của mình.

"Ừ, tôi là level 4." Thư Ngải giải thích, "Mấy tên vừa nãy đánh anh, tên béo là level 4, những người khác là level 3, Vệ ca là level 5. Mỗi lần thăng cấp, đều sẽ nhận được tích phân thưởng, tích phân có thể dùng để cường hóa bản thân."

"Vệ ca là lão đại của bọn chúng sao?"

"Trịnh Vệ? Không phải, lão đại Tâm Nguyệt Hồ là một gã đàn ông level 6." Trong con ngươi bình tĩnh của Thư Ngải đột nhiên loé ra thù hận ngút ngàn.

Kiều Kinh Đình nhìn thấy, hắn cử động cổ tay: "Cô đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ trả lại cô, còn cả thứ cô muốn."

Thư Ngả nhíu mày: "Ồ?"

"Tôi sẽ cường hóa bản thân, tôi sẽ gϊếŧ tên béo và Vệ ca, cả lão đại Tâm Nguyệt Hồ." Kiều Kinh Đình liếc chéo cô, "Cô muốn gϊếŧ gã, đúng không?"

L*иg ngực Thư Ngải dùng sức chập trùng, giọng nói hơi run: "Gã... gϊếŧ anh trai tôi, đời này, tôi nhất định phải nhìn thấy gã chết!"

"Cô sẽ thấy được, coi như tạ lễ tôi trả cho cô." Một trận đánh kia sẽ không uổng công chịu đựng, tay hắn cũng sẽ không đứt lìa vô ích, hết thảy những thứ hắn từng chịu đựng, hắn muốn những tên kia trả lại gấp mười lần!

"Anh định làm gì?"

"Tinh linh hệ thống nói, gϊếŧ chết người level cao hơn mình, được thêm tích phân khen thưởng. Chỉ cần vết thương tôi lành lại, là có thể nhân lúc bọn chúng ngủ lẻn vào..."

"Không được, người từng cường hóa, thần kinh đặc biệt nhạy cảm, dùng thực lực của anh bây giờ, lẻn vào giữa đêm nhất định sẽ bị phát hiện." Thư Ngải nghiêm mặt nói, "Đừng dùng tiêu chuẩn của anh ở thế giới hiện thực để đánh giá người ở đây, giờ ngay cả tôi anh còn đánh không lại."

Kiều Kinh Đình nheo mắt lại nhìn cô, rõ ràng không tin, hắn đã tao ngộ thất bại liên tiếp rồi, hiện giờ một cô gái nhìn còn thấp hơn hắn, còn tự nói mình mạnh hơn hắn?

Thư Ngải liếc mắt nhìn hắn, xoay người chạy tới một thân cây bên cạnh. Cô chạy lấy đà, hai chân nhanh chóng đạp lên cây, dựa vào lực nảy, như không hề có trọng lực mà một hơi chạy lên ba, bốn mét trên thân cây, sau đó thả người nhảy một cái, hai tay nắm lấy cành cây thô to, lộn người một vòng, nhảy xuống, vững vàng mà hạ xuống mặt đất. Cô nhìn Kiều Kinh Đình, hất cằm, "Anh làm được sao?"

Khoé miệng Kiều Kinh Đình méo xệch, nửa ngày vẫn nói không nên lời.

Hắn không làm được.

"Đây chính là thực lực từng cường hóa, chỉ cần có chút tích phân, đều sẽ thu được thể năng lợi hại hơn so với người bình thường rất nhiều."

Kiều Kinh Đình ho nhẹ một tiếng: "Cô và tên béo đều là level 4, nhưng tôi cảm thấy tốc độ của cô còn nhanh hơn so với tên béo."

"Không sai, gã cường hóa không bằng tôi." Thư Ngải giải thích, "Tôi cường hóa cũng không đủ tốt, nhưng đã lợi hại hơn người thường rất nhiều rồi, trước lúc tiến vào nơi này, tôi chạy trăm mét còn thất bại."