Hắn vừa định trở lại giao diện hệ thống, thử hỏi lại tỉ mỉ xem, đã thấy tên béo vừa nãy dẫn theo bốn năm người, đi từ xa tới.
Hắn nuốt nốt mấy miếng hamburger, rồi đứng dậy.
Mặt trời đang xuống núi, cây đại thụ che trời bị ánh tà dương hắt lên một lớp màng màu cam dịu nhẹ, bóng cây loang lổ chiếu xuống phiến đá ven đường, chập chờn đung đưa theo gió nhẹ, hình ảnh này vừa an bình vừa yên tĩnh, nhìn như thể không tranh với đời.
Thế nhưng Kiều Kinh Đình biết, ngôi làng nhỏ thoạt nhìn có vẻ bình thường này lại ẩn giấu sức mạnh khó mà lý giải được, mà thứ đang chờ đợi hắn hiện giờ cũng không hề có chút thiện ý nào.
Mấy tên kia lại gần, tên béo toét miệng cười: "Ranh con, sắp đến lúc rồi đúng không?"
Kiều Kinh Đình lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì à?"
Tên béo ngẩng đầu liếc nhìn cây đại thụ, dùng ngón tay thô kệch ngắn ngủn chỉ: "Đây là "cây sinh mệnh", mỗi thành thị đều có một gốc cây, trong game này có tổng cộng 32 thành thị, ngoại trừ 4 thôn tân thủ, 4 chợ tự do và 4 Lâm Uyên Quốc, những cây sinh mệnh ở các thành thị còn lại đều có thể bị người chơi đánh dấu, một khi cây sinh mệnh bị đánh dấu, sẽ chỉ rõ, người nọ đã chinh phục được thành thị này, có thể tự lập công hội của mình, tất cả mọi người trong thành đều là nô ɭệ của người đó, tất cả tài nguyên đều để người đó sử dụng, tất cả người tiến vào trong thành, đều phải tuân thủ quy củ người đó đặt ra."
Kiều Kinh Đình im lặng nghe.
Tên béo cười lạnh: "Bước vào trò chơi này rồi, mày cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi, cũng đừng hy vọng hão huyền trở thành "Tôn", thôn tân thủ mới là nơi an toàn nhất. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, làm ăn thành thật, sẽ được có ăn có mặc sống tiếp."
Kiều Kinh Đình lắc đầu, kiên quyết nói: "Tao nhất định sẽ thoát game."
Mấy tên nọ đều phát ra một trận cười châm chọc.
Tên béo cười khoa trương: "Đứa nào mới vào từ đầu chả nói như vậy, tao nói mà, đều mẹ nó thiếu dạy dỗ!"
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại, hai tay siết chặt trong túi quần.
"Đại ca của bọn tao là người có level cao nhất ở Tâm Nguyệt Hồ, level 6." Tên béo dùng ngón tay giơ số 6, "Mày hiểu nghĩa là gì không? Khà khà, bóp chết mày như chơi."
"Đừng nói nhảm nữa, tóm lại là bọn mày muốn gì?" Kiều Kinh Đình vừa liếc nhìn thời gian bảo vệ người chơi mới của mình, còn chưa đầy 1 phút.
"Muốn mày ngoan ngoãn nghe lời. Tao dẫn mày đến gặp đại ca tao, thằng nhóc mày thân thể cường tráng, đại ca sẽ thích. Sau này đại ca bảo mày làm gì thì làm đó, tích phân mày kiếm được, phải để đại ca quyết định xem phân chia thế nào. Đương nhiên, nếu mày biểu hiện tốt, đại ca cũng sẽ cho mày thăng cấp, cường hóa."
"Thoát game cần level bao nhiêu?"
Vẻ mặt tên béo vừa giận dữ vừa châm chọc: "Má nó, mày còn thật sự chưa từ bỏ cái ý định đó à. Đó là thứ cả đời cũng không đạt được đâu."
"Là mày không đạt được." Kiều Kinh Đình không muốn nhiều lời với bọn chúng, hắn hiểu quá ít về trò chơi này, hắn cần đến một nơi nào đó, nghiên cứu kỹ càng một chút.
Kiều Kinh Đình quay người định bỏ đi, đột nhiên cảm giác sau lưng có gió, hắn không buồn suy nghĩ, chân trái xoay một cái, thân thể kéo chân phải, đá một phát ra sau. Vừa nãy hắn đã quan sát mấy tên này, thân thể, tâm lý đều bình thường, không giống như biết đánh nhau, hắn xoay người lại, đã thấy người, một cước này ở người bình thường là đánh lén, thế nhưng làm hắn bất ngờ là, cái tên béo mới nhìn không hề linh hoạt tí nào kia, vậy mà lại cực kỳ linh hoạt né được.
Kiều Kinh Đình xoay người lại, dựa lưng lên thân cây sinh mệnh, lạnh lùng nhìn những kẻ đang vây quanh hắn.
Tên béo cười lạnh nói: "Từng luyện võ à? Nếu là trước đây, tao chắc chắn không đánh lại mày, thế nhưng bọn tao đều đã cường hóa, tốc độ của mày... quá chậm!" Gã nói xong liền vung một nắm đấm đến.
Cường hóa?
Kiều Kinh Đình không kịp nghĩ nhiều, hắn kinh ngạc vì tốc độ của tên béo vậy mà rất nhanh, cho dù có xuống sàn đấu ngầm, cũng là một đối thủ không thể khinh thường.
Nắm đấm của tên béo hướng thẳng đập lên mặt Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình nghiêng người tránh được, thuận thế tóm lấy cánh tay của tên béo, xoay người đưa lưng về phía tên béo, khuỷu tay đâm mạnh vào nách gã.
Tên béo gào lên một tiếng, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Kiều Kinh Đình xoay người lại, lại là một đấm nữa nện lên mặt tên béo, đánh gã ngã lăn ra đất.
Mấy tên còn lại đều nhào tới, ba đấm hai đạp chào hỏi Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình hai mặt thụ địch, cùng lúc đánh ngã một tên, bản thân cũng đã trúng đến mấy cú. Trong lòng hắn ngập tràn nghi vấn, những kẻ này đánh nhau không hề có chiêu thức gì, cả người đều là kẽ hở, đổi thành bình thường, một mình hắn đối phó toàn bộ hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng từng người trong bọn chúng đều có tốc độ cực nhanh, sức lực lớn, sức mạnh và tốc độ này không phải thứ người thường có được.
Lẽ nào, đúng như tên béo nói, bọn chúng đã... "cường hóa"?
Trên thắt lưng Kiều Kinh Đình đã trúng một đá, đau đến mức nửa người hắn đều ngứa ngáy, thuận thế quỳ xuống đất, hắn ngã ra rồi, quyền cước càng không lưu tình nhào về phía hắn, hắn ôm chặt lấy đầu, co người bảo vệ những bộ phận quan trọng, đồng thời cũng chờ thời cơ phản kháng.
Tên béo đẩy mấy kẻ đang đấm đá xung quanh Kiều Kinh Đình ra, một cước đá lên lưng Kiều Kinh Đình, phẫn nộ gào: "Đệch cụ nhà mày! Cho mày mặt mũi mà mày không cần!" Gã vừa đạp, vừa tức giận mắng, "Không phải mày lợi hại lắm à, đến đây, đứng lên đi! Ở đây, mày còn không bằng con chó!"
Kiều Kinh Đình vốn đang dùng tay ôm đầu, đột nhiên tóm lấy chân tên béo.
Tên béo giật mình, mấy tên khác còn chưa phản ứng lại được, trong mắt Kiều Kinh Đình đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cánh tay đè lên cẳng chân tên béo, mượn lực vươn mình dậy, dùng trọng lượng cơ thể đè tên béo ngã nhào xuống đất, cùng lúc đó dùng đầu gối hung ác hướng về phía đầu gối tên béo, đè nghiến mạnh.
"AAAAAAA", tên béo kêu than thảm thiết, thịt mỡ trên người cũng đau đến run lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.