Nước biển lạnh lẽo đến tận xương dâng ngập đầu, như vô số cây kim trong nháy mắt xuyên thấu qua quần áo, ngấm vào da thịt, đuổi đi nhiệt độ trong cơ thể.
Kiều Kinh Đình biết bơi, thế nhưng rơi xuống biển giữa trời đông lạnh lẽo, biết bơi có thể có bao nhiêu tác dụng, huống hồ hắn còn uống nhiều thuốc giảm đau, đầu óc mơ hồ, chân tay vô lực.
Xung quanh là một màu đen kịt, phía sau bức tường nước trước mặt phảng phất như có quái thú ăn thịt người, hắn bị đông cứng đến mức ngứa ngáy cả người, trong đầu trống rỗng, dựa vào bản năng sống mà liều mạng quơ tay chân, nhưng áo khoác bông trên người sau khi ngấm nước đã trở nên nặng tựa ngàn cân, bàn tay đông cứng còn thậm chí không tài nào mở được khóa kéo. Thân thể hắn càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng chìm xuống sâu. Sợ hãi nghẹt thở rất nhanh đã vượt lên cả lạnh giá, làm cho hắn cảm nhận được uy hϊếp của cái chết lần đầu tiên trong đời, cho dù biết rõ sinh mệnh đang biến mất từng chút một, hắn lại không thể lấy sức.
Hắn không khỏi nghĩ tới một vài người, một vài chuyện quan trọng. Hắn nhớ tới bà ngoại còn đang nằm trong bệnh viện, nhớ tới cuộc sống ngu ngốc của hắn, nhớ tới mọi chuyện xảy ra trước khi rơi xuống biển.
Tên khốn kiếp Kiều Thụy Đô kia hẳn cũng rơi xuống rồi?
Hắn không muốn gϊếŧ người, hắn cũng không muốn chết, thế nhưng bây giờ...
Nước biển vừa đắng vừa tanh sặc vào miệng vào mũi, cả người Kiều Kinh Đình đều tê liệt, từ từ mất đi sức lực.
Sắp chết rồi... Hắn chết rồi, bà ngoại phải làm sao bây giờ.... Hắn cũng là đồ khốn kiếp...
Ngay lúc ngọn đèn trong ý thức của hắn sắp tắt đi, bốn phía vốn đang đen ngòm như địa ngục, lại đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng ấm áp mềm mại, chùm sáng kia bọc lấy cơ thể Kiều Kinh Đinh.
Kiều Kinh Đình cảm nhận mình được một tia ấm áp nhỏ bé đón lấy, hơi ấm nhanh chóng được lan ra, lan tới toàn thân, lạnh giá, đông cứng, nghẹt thở vừa mấy giây trước đó, đã đều biến mất hết, hắn như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng, dễ chịu không thôi.
Kiều Kinh Đình cho rằng bản thân đang hồi quang phản chiếu, hoặc là hắn đã chết rồi, đang đi sang một thế giới khác không còn khổ đau. Hắn không nhịn được mở mắt ra, hắn cũng thật sự tò mò, thế giới sau khi chết trông sẽ thế nào?
Thế nhưng xung quanh chỉ có một chùm sáng, chẳng thấy rõ gì cả.
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo ghé vào tai hắn vang lên: "Xin chào, chúc mừng anh đã may mắn trở thành đối tượng được tuyển chọn của "Trò chơi vực sâu", xin lựa chọn có tiến vào trò chơi hay không?"
Cái gì? Trò chơi gì? Hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
Giọng nói trẻ con kia lại tiếp tục: "Trò chơi vực sâu" là một trò chơi trải nghiệm chân thực, anh có thể ở trong trò chơi trải nghiệm được tiến bộ, chiến đấu hoặc tử vong chân thật, nếu như anh chọn tiến vào trò chơi, anh có thể có được cơ hội sống lại một lần nữa, nếu như anh từ chối..." Giọng nói trẻ con kia nở nụ cười "hi hi" nghịch ngợm nói, "Giờ anh có thể chết luôn rồi."
Kiều Kinh Đinh hơi choáng váng, rốt cuộc giờ hắn đã chết hay chưa? Nếu như chưa chết, vậy là hắn đã nghe nhầm rồi, nếu như chết rồi... sau khi chết là như vậy sao?
Giọng nói trẻ con bắt đầu không nhịn được nữa: "Mau chọn đi, một thằng đàn ông đừng có phiền phức như vậy được không?"
Kiều Kinh Đình nghĩ thầm, mẹ nó chứ, nói nhăng nói cuội cái gì không biết, dù sao hắn cũng chết rồi, còn có thể ra sao được nữa, vì thế liền "nói ra": "Tiến vào."
"Hì hì, chúc mừng người chơi mới, xin trân trọng cơ hội sống lại lần này, chúc anh có thể làm nên kế hoạch lớn trong game nhé!"
Chùm sáng đột nhiên sáng choang lên, Kiều Kinh Đình nhắm mắt lại theo bản năng, rồi mất đi ý thức.
"Có người mới tới."
"Là người trẻ tuổi."
"Trẻ tuổi sức dài vai rộng tốt đó."
Tiếng ầm ĩ xung quanh từ xa tới gần dần dần trở nên rõ ràng lọt vào tai, Kiều Kinh Đình nhấp nháy hàng mi, chậm rãi mở mắt ra.
"A, tỉnh rồi."
Trong khoảnh khắc ánh mắt được khôi phục, đập vào mắt là vài gương mặt xa lạ, nam có nữ có, trẻ có già có, đều đang tò mò, hoặc lạnh lùng, hoặc không có ý tốt gì nhìn về phía hắn.
Kiều Kinh Đình ngồi phắt dậy, hốt hoảng nhìn bốn phía.
Trên đầu hắn, một tán cây cổ thụ che trời, lấy cây cổ thụ này làm trung tâm, bốn phía là những căn nhà dân nhỏ bé tinh xảo đẹp đẽ, mơ hồ xa xa còn có thể thấy đồng ruộng bát ngát cùng rừng rậm liên miên, nơi này trời cao trong xanh, nhiệt độ dễ chịu, không khí trong suốt như được gột rửa, một cảnh tượng điềm tĩnh yên bình, phảng phất như ở thế ngoại đào nguyên.
Thế nhưng đây là nơi nào?
Kiều Kinh Đình sờ quần áo trên người, khô ráo, không hề có dấu vết như vừa rơi xuống biển. Hắn chậm rãi bò từ dưới đất dậy, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Hắn rõ ràng đã rơi xuống biển từ khu nhà giàu bên bờ vịnh, rõ ràng đã phải chết, thế nhưng sau đó lại xuất hiện một luồng sáng, bên trong ánh sáng có một giọng nói, để hắn tiến vào trong trò chơi... Lẽ nào, hắn đã thật sự tiến vào trong trò chơi rồi sao?
Không, chắc chắn là ảo giác, có lẽ hắn đã dạt vào nơi nào đó, sau đó được người cứu.
"Này, người mới tới, tao biết mày đang nghĩ gì." Một tên béo cười xấu xa nhìn hắn, "Thứ nhất, mày không chết, thứ hai, mày cũng không được cứu, thứ ba, đây không phải thế giới thật, mà là thế giới trò chơi."
Kiều Kinh Đinh cau mày nhìn gã: "Nói nhảm gì vậy? Xin hỏi là ai đã cứu tôi, giờ tôi đang ở đâu? Cách thành phố Tân Hải có xa không?" Đáp lại câu hỏi của hắn là một tràng cười vang.
Tên béo kia cười đến mức thịt trên mặt cũng rung lên: "Xa, xa lắm, xa cực kỳ, xa đến mức cả đời mày cũng không về được."
Kiều Kinh Đình không hiểu gì: "Anh rốt cuộc đang nói gì... Trên người mấy người là thứ gì?" Hắn nhận ra trên mỗi người này đều đeo một cái vòng bạc bằng kim loại, hình dạng và vị trí đeo lại khác nhau, có người đeo trên cổ, có người móc trên cánh tay, có cái là mặt dây chuyền, nhưng thường thấy nhất là siết chặt trên cổ tay. Vật này có màu bạc lóng lánh, không giống bạc, cũng không giống bạch kim, trái lại lại khá giống như... thủy ngân.
Tên béo chỉ vào cổ tay hắn.
Kiều Kinh Đinh cúi đầu xuống, bất thình lình phát hiện trên cổ tay phải mình cũng đeo một cái! Là một cái vòng tay cực kỳ đơn giản, hắn theo bản năng muốn gỡ cái vật kỳ quái này xuống, thế nhưng thứ đồ chơi này dính sát lấy da hắn, không hề nhúc nhích.
Vật này có xúc cảm lạnh lẽo như kim loại, nhưng lại nhẵn nhụi trơn mượt, cực kỳ kỳ quái.
Tên béo nói: "Đừng tốn công vô ích, không làm được đâu, nó gọi là "trang bị ngân băng", là cổng kết nối mày vào hệ thống trò chơi."
Kiều Kinh Đình hơi giận dữ: "Mấy người nói hươu nói vượn gì vậy, bị điên hết à? Gỡ thứ đồ quái quỷ này xuống thế nào?"
"À, tính tình cũng kinh phết nhỉ," Tên béo kia sa sầm mặt nói, "Bây giờ mày đang còn trong thời gian bảo vệ người mới, bọn tao không đυ.ng được vào mày, tao khuyên mày một câu, nói năng cho cẩn thận, nếu không một tiếng nữa, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là hối hận vì đã được sinh ra!"
Kiều Kinh Đinh nhíu mày, giật khóe miệng nở nụ cười: "Không cần đợi một giờ, giờ tao có thể lĩnh giáo rồi." Nửa đời hắn đều đánh nhau, còn sợ chuyện này chắc?
Tên béo còn định nói gì đó, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên đi ra từ phía sau gã.
Đó là một cô gái có vóc người gầy gò, da trắng nõn, thế nhưng đáng tiếc, một nửa mặt đều bám kín những vết bỏng dữ tợn, cô dùng mái tóc đen che chắn qua, thật ra cũng chẳng có tác dụng gì, cả người thoạt nhìn đều âm trầm đáng sợ. Cô gái ngắt lời tên béo, nhẹ giọng nói: "Người mới đến, thời gian của anh có hạn, tôi khuyên anh nên nhanh chóng nắm rõ hoàn cảnh của bản thân, không ai nói đùa anh cả. Anh có thể mở trang bị ngân băng ra xem, bên trong có những thứ anh cần biết."
Tên béo khinh thường tránh xa cô.
Kiều Kinh Đinh cảm thấy bản thân có lẽ đã gặp phải một đám người điên, liền tức giận nói: "Mở ra? Mở ra thế nào? Chẳng lẽ phải dùng dao cạo xuống à?"
"Anh tự nghĩ trong lòng là có thể mở ra được."
Kiều Kinh Đình sờ lên thứ được gọi là "trang bị ngân băng", nửa tin nửa ngờ nói thầm trong lòng "mở ra".
Bất chợt, ý thức của hắn bị kéo vào một không gian hư vô, xung quanh bắn ra những tia kim loại màu bạc lạnh lẽo, tựa như đường hầm không thời gian, làm người ta hoa mắt. Phía trước đột nhiên xuất hiện một màn hình LED khổng lồ, đồng thời cũng có hai cái ghế da hạ xuống, trên mỗi ghế là một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi, nhỏ nhắn đẹp đẽ, là một cặp sinh đôi trai gái, loli để tóc dài với hàng tóc mái đang ôm thỏ bông trong tay, mặt lạnh lùng, shota tóc ngắn thì lại cười tươi hớn hở, hai chân đung đưa nhẹ trên ghế. Hai đứa trẻ đều mặc lễ phục đen trắng, thắt nơ hồng nhạt, nhìn vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.
"Này, chào người chơi, chúng ta lại gặp lại rồi." Bé trai cười khanh khách, chào hỏi Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đinh giật mình, giọng nói này, không phải đã phát ra từ chùm sáng kia sao.
"Chào mừng đã đến với giao diện người chơi. Xin tự giới thiệu, tui là Tiểu Uyên, đây là chị gái tui, Tiểu Thâm, tụi tui là tinh linh của hệ thống, sau này chúng ta sẽ thường xuyên nói chuyện với nhau, giờ tụi tui sẽ giảng giải quy tắc đơn giản nhất của người chơi cho anh, giúp anh có thể tiến vào trạng thái trò chơi một cách nhanh nhất nhớ."
"Chờ đã." Chuyện đã đến nông nỗi này, Kiều Kinh Đình không thể nào coi chuyện này là trò đùa dai hay ảo giác gì nữa, mọi người và mọi chuyện xung quanh đều khó mà tin nổi, rốt cuộc là ai dẫn hắn tới trong này, là ai thiết kế tất cả những thứ này? Mục đích là gì?
"Sao?" Cặp sinh đôi cùng nhau nghiêng đầu nhìn Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình đổ mồ hôi lạnh: "Mấy người đang chơi gì đây? Trò chơi hề hước? Chương trình ti vi?"
"Bọn tôi không phải trò chơi hài hước gì hết, bọn tôi là..." Tiểu Thâm lạnh lùng nói, "Trò chơi gϊếŧ chóc chân thực."
Tiểu Uyên cười nói: "Người chơi, tui biết trong lòng anh có rất nhiều thắc mắc, không sao, nhiều người lúc đầu đều không tin, chúng tui đều sẽ làm thế này." Bé trai vỗ bàn tay non nớt bộp một cái, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh phi đao, thanh phi đao kia như thể biết định vị, thằng bé chỉ ném nhẹ một cái, nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình nghiêng người tránh, cùng lúc đó đã cảm thấy một cơn đau đớn trên tay, hắn vừa cúi đầu xuống nhìn, trên tay đã xuất hiện một vết máu thật dài. Hắn cả giận nói: "Mấy người định làm gì?"
Bên trong bàn tay của Tiểu Uyên không hiểu sao lại xuất hiện một quyển trục ố vàng bằng da dê, thằng bé nhẹ nhàng ném một cái, quyển trục đã bay tới bên người Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh ĐÌnh lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn quyển trục kia.
Quyển trục trải rộng ra trước mặt hắn, lộ ra hình lá cây bên trong, lá cây tỏa ra ánh sáng màu xanh lục dịu nhẹ, bao phủ lên trên vết thương, Kiều Kinh Đình kinh ngạc nhận ra, quyển trục đã biến mất, mà vết thương kia lại đang dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được để khép lại. Mới chỉ qua có mấy giây, đã ngưng chảy máu, thịt cũng liền lại.
Trên trán Kiều Kinh Đình toát ra mồ hôi lạnh, hắn không dám tin lau sạch vết máu. Chỗ bị thương vừa nãy đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn một vết sẹo nhợt nhạt, màu hồng non, chứng minh đó là thịt vừa mọc ra.
Tiểu Thâm ngạo mạn nhìn hắn: "Thế nào, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Kiều Kinh Đình hơi hoảng loạn, cho dù hắn có không sợ trời không sợ đất thế nào đi nữa, đυ.ng phải chuyện khó tin như vậy, cũng không thể ngay lập tức tiêu hóa nổi. Hắn chật vật nhìn hai đứa nhóc trước mặt.
Dùng khoa học kỹ thuật của loài người, có thể làm được những việc kia sao? Trong nháy mắt, kéo ý thức của hắn vào một không gian không rõ, một đứa bé cao hơn một thước không cần nhắm cũng có thể ném phi đao làm hắn bị thương, sau đó có thể chữa trị vết thương trong nháy mắt... Tất cả những điều này đều vượt ra ngoài phạm vi hắn nhận thức, chỉ có hai cách giải thích, hoặc là hắn đang nằm mơ, hoặc là... hắn đã thật sự bước vào một thế giới vượt quá sức tưởng tượng của bản thân.
Nhưng hắn biết, mình không nằm mơ, đau đớn vừa nãy rất chân thật, hắn không thể không tin.