Trong cung Phượng Nguyệt nguy nga tráng lệ, Đế Hậu đang ngồi dùng bữa trưa, chỉ có điều nếu để ý kỹ thì bầu không khí giữa họ lại có sự xa cách, vẻ mặt của Hoàng Đế thản nhiên bình tĩnh, có uy nghiêm của bậc Đế Vương, nhưng sự yêu chiều trong ánh mắt của Hoàng Đế dành cho Hoàng Hậu lại không cách nào che lấp được. Còn vẻ mặt của Hoàng Hậu lại tiêu điều buồn bã, nhưng trong đó cũng có sự giải thoát, dường như là đang đợi một sự việc nào đó sắp xảy ra.
Như đã cảm nhận được, Hoàng Hậu buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế đối diện: "Hoàng Thượng, thần thϊếp đã ăn xong rồi."
Hoàng Đế nhìn một bàn ăn chưa động đũa được bao nhiêu, hơi nhăn mày nói: "Nàng đã ăn được gì đâu, dạo này trẫm thấy nàng ăn càng ngày càng ít, thân thể cũng ốm hơn trước. Nàng làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Cung nữ ở bên cạnh Hoàng Hậu muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Hoàng Hậu, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, dâng ly trà lên để Hoàng Hậu súc miệng.
Nhưng dường như đã không thể giấu diếm được nữa, tay của Hoàng Hậu không còn sức lực, ly trà vừa mới cầm được một chút đã rơi vỡ tan tành, Hoàng Hậu giơ tay ôm ngực, khóe miệng chảy ra máu tươi, thân thể cũng muốn ngã xuống.
Hoàng Thượng thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ nàng, giọng sốt ruột nói lớn: "Hoàng Hậu, nàng làm sao vậy? Thái y, Thái y ở đâu? Mau truyền thái y! Mau!" Nói xong còn vội vàng bế Hoàng Hậu vào tẩm cung.
Hoàng Hậu nằm trên giường, giơ tay lên chạm mặt Hoàng Thượng, nàng yếu ớt nói: "Hoàng Thượng, có lẽ hôm nay thần thϊếp đành phải nói lời tạm biệt với người rồi. Vì phát hiện muộn, chất độc đã ngấm vào sâu trong thân thể, không thể giải được nữa."
Hoàng Thượng ngồi sát bên giường của Hoàng Hậu, tay nắm chặt tay nàng, nghe xong những lời này như sét đánh giữa trời quang, thân thể cứng đờ, ánh mắt không thể tin nổi, nước mắt đã bắt đầu trào dâng trong hốc mắt.
"Nàng nói bậy, là nàng ghét trẫm, nàng không muốn ở bên trẫm mới dùng cách này đuổi trẫm đi có đúng không? Trẫm chiều theo ý nàng, trẫm đi là được, nàng mau ngồi dậy đi, mau nói với trẫm là nàng không sao, nói với trẫm tất cả chỉ là giả. Đây là thánh chỉ! Nàng nghe thấy không hả?" Hoàng Thượng gắt gao nói.
Hoàng Hậu nở nụ cười yếu ớt, lau đi nước mắt đang chảy ra khóe mắt của Hoàng Đế: "Là thần thϊếp có lỗi với người, là thần thϊếp hiểu lầm người, là thần thϊếp không xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ này. Như vậy cũng tốt, thần thϊếp đành lấy cái chết của mình tạ tội với người. Hoàng Thượng đừng giận thần thϊếp được không?"
Cung nữ trong điện đã quỳ xuống khóc lóc, Thái y nghe tin cũng đã gấp rút chạy đến, nhưng chỉ đứng ở ngoài đợi lệnh, bởi vì đây là thỏa thuận giữa họ và Hoàng Hậu, bọn họ chỉ cần đợi lệnh bên ngoài, chú ý đến trạng thái của Hoàng Thượng là được.
"Trẫm không cho phép, không có thánh chỉ của trẫm, nàng không được phép chết, nàng nghe rõ chưa?!"
"Hoàng Thượng, thần thϊếp có thể nằm trong lòng người không?" Hoàng Hậu cười nói.
Hoàng Thượng nghe vậy vội đỡ Hoàng Hậu ngồi dậy, còn mình ngồi trên giường sau đó ôm lấy Hoàng Hậu, để nàng ngồi dựa lưng vào lòng mình, tay của Hoàng Thượng siết chặt thân thể nàng như bảo vệ một món bảo bối quý giá, sợ chỉ cần buông lỏng tay là món đồ đó sẽ biến mất. Hoàng Hậu cũng tùy ý để cho Hoàng Thượng ôm như vậy, chỉ cần là điều khiến Hoàng Thượng yên tâm, nàng cũng không có ý kiến gì.
"Hoàng Thượng, sau khi thần thϊếp đi rồi, có thể cho thần thϊếp về nhà được không?" Hoàng Hậu yếu ớt nói.
"Nàng đừng hòng. Nàng phải ở bên cạnh trẫm, cả đời này cũng không thể rời khỏi trẫm!" Hoàng Thượng kiên quyết nói. Hoàng Hậu cười nhẹ, quả nhiên Hoàng Thượng sẽ nói như vậy, điều này lại làm trái tim nàng thêm nhói đau.
Hoàng Hậu xoay người, đối mặt với Hoàng Đế, hai tay nâng mặt Hoàng Đế, cười nói: "Hoàng Thượng, xin lỗi chàng vì những chuyện trước kia. Hứa với ta, đừng đau buồn quá lâu, sau này chàng phải sống khỏe mạnh, kiếp sau ta lại đến gặp chàng, sẽ yêu chàng đầu tiên, trong mắt, trong tâm chỉ có chàng, tất cả đều là chàng, lúc đó chàng lại cưới ta, được không?"
Nước mắt Hoàng Thượng rơi xuống, đôi mắt cũng đỏ hoe, Hoàng Thượng gật đầu chắc nịch: "Trẫm hạ chỉ cho nàng, kiếp sau nàng phải yêu ta đầu tiên, không cho phép nàng yêu người đó. Phải bình an vui vẻ, đợi ta đến gặp nàng."
"Thần thϊếp, tuân chỉ." Nói rồi Hoàng Hậu tiến sát lại gần bên tai Hoàng Thượng, thều thào nói: "Hoàng Thượng, thần thϊếp nói điều này hơi muộn, nhưng trước khi không còn cơ hội, thần thϊếp muốn nói cho người biết."
"Lý Uyên, Hàn Mịch Nhi yêu Lý Uyên, trong lòng của Hàn Mịch Nhi chỉ có Lý Uyên chàng. Xin lỗi chàng, vì đã yêu chàng muộn hơn chàng yêu ta. Xin lỗi chàng vì đến bây giờ mới nói cho chàng biết."
Nói rồi Hoàng Hậu nhẹ nhàng hôn lên môi của Hoàng Thượng, nước mắt của hai người đều đồng loạt chảy xuống, nụ hôn kèm theo nước mắt này mang một tư vị không thể nào quên được.
Sau đó…Hoàng Hậu ngủ say trong lòng Hoàng Thượng, cuối cùng không tỉnh lại nữa.