Đi Theo Ánh Mặt Trời

Chương 12


Khi Vũ Đình vừa ra khỏi phòng Tô Uy Việt thì đυ.ng mặt Liêm ở cửa.

Anh ta nghe tiếng động liền quay đầu, cảnh giác nhìn cô, sau đó tầm mắt lại rơi trên cổ của Vũ Đình.

Thời gian gần đây cô cũng bắt đầu quen với ánh mắt này của anh ta cho nên không có cảm giác đặc biệt gì lắm, hơn nữa vừa bị người đàn ông trong phòng dọa một trận gần chết, bây giờ tâm lý cũng bắt đầu vững vàng hơn rồi. Vũ Đình chỉ nhàn nhạt cười:

“Chào anh”

“Cô vào phòng anh ấy làm gì?”

“Đâu có gì, thương lượng chút thôi”

“Thương lượng?”. Ánh mắt Liêm càng lúc càng tối sầm, cau mày: “Cô thương lượng chuyện gì với anh ấy?”

“Cũng không có gì quan trọng đâu. Chỉ là đại ca anh đã cho phép tôi ở đây thêm một thời gian, hơn nữa tôi được phép đi lại thoải mái trong biệt thự, thế nên phiền anh dẫn mấy người này đi khỏi phòng tôi được không?”

Cô vừa nói vừa liếc mấy người đàn em đang ôm súng đứng trước cửa phòng mình, Liêm nghe xong thì biểu tình trên mặt càng lúc càng lạnh đi. Anh ta biết Vũ Đình không nói dối, bởi vì nếu cô không được Tô Uy Việt tha mạng thì nhất định sẽ không còn sống rời khỏi căn phòng của đại ca mình.

Chỉ là anh ta cảm thấy quá khó hiểu, rút cục là hai người đã thương lượng điều gì mà ngay cả Tô Uy Việt cũng chấp nhận cho một người phụ nữ không rõ lai lịch này ở lại Vân Sơn?

“Thế nào? Anh có cần vào hỏi đại ca anh không?”

Liêm hít sâu một hơi, lùi lại một bước nhường đường cho cô: “Tôi sẽ hỏi đại ca sau”. Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho mấy người đàn em canh gác trước phòng Vũ Đình rời đi.

Cô thấy vậy mới khẽ gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau khi trở về đến phòng mình, Vũ Đình lập tức chạy như bay lại soi gương, phát hiện ra cổ cô in hằn năm ngón tay của Tô Uy Việt, bầm đến mức xanh tím lẫn lộn, trông giống như mấy con rết to đùng quấn đầy quanh cổ, nhìn trông phát khϊếp.

Vũ Đình mếu máo xoa xoa mấy vết thương, tự chửi mắng mình trong gương: “Ai bảo mày thích xông pha chứ? Về thành phố B bảo anh hai trực tiếp đến lấy mạng Lưu Bình Nguyên là được rồi, còn tự tay muốn trả thù làm gì. Bây giờ ngay cả Lưu Bình Nguyên còn chưa trầy xước mảng da nào mà mày đã thương tích đầy mình rồi. Liệu học xong chút bản lĩnh của tên ác ma kia có còn mạng quay trở về không đây”

“Tô Uy Việt chết tiệt, ra tay nặng như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Hóa ra lúc ngã từ cành cây xuống, anh ta cố ý cứu mày là vì muốn truy hỏi mục đích mày nhìn trộm anh ta. Vậy mà mày còn tưởng bở. Cái tên Tô Uy Việt, đồ độc ác, ma quỷ, đồ sói hoang”

Cô lẩm bẩm đến đây thì nghe bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, còn chưa kịp trả lời thì người nào đó đã đẩy cửa đi vào.

Tô Thành Nam nhìn bộ dạng khóc khóc mếu mếu của Vũ Đình, thấy vừa thương vừa buồn cười: “Còn nói không sợ bị phạt, bây giờ đứng trước gương khóc lóc cái gì?”

Vũ Đình thở dài: “Ai mà biết đại ca anh ra tay nặng thế chứ? Không bóp chết em nhưng cũng khiến em mất nửa cái mạng rồi”

“Nghe em còn sống anh mừng như điên”. Tô Thành Nam đặt hộp thuốc lên bàn, vẫy tay gọi: “Lại đây, anh bôi thuốc cho em. Bôi cái này vài ngày là cổ họng sẽ giảm đau ngay”

Vũ Đình mặt ỉu xìu đi lại gần anh ta, ngoan ngoãn ngồi yên cho Tô Thành Nam thoa thuốc. Gã bác sĩ không đến thì thôi, đã đến sẽ nói tới mức điếc tai, Vũ Đình chịu đựng một hồi, đang định bảo “anh im đi” thì lại nghe anh ta chuyển chủ đề:

“Em đã nói gì với đại ca mà anh ấy chịu tha mạng cho em, còn cho em ở lại đây thế?”

“Em trao đổi với anh ấy”

“Không phải chứ?”. Tô Thành Nam ngạc nhiên kêu lên: “Em dám trao đổi với anh ấy? Chán sống rồi à?”

“Chán sống cái con khỉ. À phải rồi, phía sau biệt thự có rất nhiều các loại thảo mộc phải không anh?”

“Ừ, nhiều lắm. Làm sao thế?”

“Em định ngày mai chạy ra đó kiếm một ít thảo mộc về. Anh giúp em một việc, tìm cho em một bộ chưng cất, một ít rượu trắng loại cao cấp, ống bóp nhỏ giọt, cân tiểu ly, cốc thủy tinh, đũa thủy tinh, lọ chiết, thuốc bảo quản, nước khử trùng,…”

“Em định làm gì?”

“Điều chế một ít nước hoa”

Tô Thành Nam không phải kẻ ngốc, anh ta suy ngẫm vài giây liền phát hiện ra ngay Vũ Đình đang giở trò gì: “Em trao đổi nước hoa với đại ca hả?”

“Bác sĩ, hóa ra IQ của anh cũng không phải thấp”

“Làm sao có thể có chỉ số IQ thấp, anh là thiên tài trong ngành y học, chẳng qua là không có cơ hội bộc lộ cho thế giới thấy thôi. Em nhìn mà xem, ngay cả xương trên người em cũng là do anh điều trị phục hồi trong vòng nửa tháng”. Tô Thành Nam lại bắt đầu khoác lác: “Thế nên với bộ óc này, suy luận ra em trao đổi với đại ca bằng nước hoa thì cũng thường thôi. Nhưng mà Đình, em biết điều chế nước hoa thật đấy à?”

“Cũng lén học của người ta thôi. Dân nghiệp dư”

“Vậy mà cũng dám trao đổi với đại ca sao? Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lỡ như không làm ra mùi nước hoa đại ca thích thì thế nào?”

“Thì bị đại ca anh chặt từng mảnh rồi ném cho chó nhai chứ thế nào”

Tô Thành Nam lắc đầu bất lực: “Anh ấy mất ngủ khá lâu rồi, ban đầu anh đề nghị đại ca dùng thuốc ngủ nhưng anh ấy nhất quyết không đồng ý. Chỉ có mùi thảo mộc mới có thể khiến anh ấy yên tâm ngủ”

“Tất nhiên, đại ca anh là ai chứ? Anh ta cảnh giác với tất cả mọi thứ, cho nên nhất định anh ta sẽ sợ uống thuốc ngủ vào sẽ ngủ sâu giấc, kẻ thù gϊếŧ lúc nào cũng không biết”

“Đại ca thích mùi hương cây cỏ, nhưng loại nào anh ấy cũng không hài lòng. Miễn cưỡng lắm mới dùng tạm loại hương thảo mộc được Liêm mang trực tiếp từ Pháp về. Nghe nói là quý lắm, không có mặt trên thị trường đâu, có điều đại ca vẫn không ưng”

“Đại ca của anh phải có mùi hương thảo mộc thuần khiết, giống như hương cây cỏ trong rừng thật, anh ấy mới ngủ được. Thế nên bác sĩ, nhiệm vụ của anh là tìm giúp em những nguyên liệu kia, để em phục vụ giấc ngủ đại ca của các anh”

Tô Thành Nam nghe xong liền phá lên cười, anh ta nháy mắt với cô: “Đình, hóa ra em cũng nhiều mánh khóe phết đấy. Có thể sống sót sau khi lén trèo sang phòng đại ca, thế giới này chắc chỉ có mỗi em”

“Chuyện, em là ai chứ?”.

Ngày hôm sau, mới bảy giờ sáng Vũ Đình đã xách theo một chiếc giỏ mây chạy xuống tầng một, mấy vệ sĩ nhìn thấy cô chạy lung tung, ban đầu định ngăn cản, tuy nhiên có người nào đó mới được chủ biệt thự này cho phép ở lại, cho nên rất hứng chí, mặt mày kiêu ngạo nói:

“Các anh đừng cản em, em đang tìm cách chăm sóc giấc ngủ cho đại ca các anh đấy. Các anh ngăn cản em đi tìm thảo mộc, đến lúc đại ca các anh mất ngủ, các anh tự chịu trách nhiệm nhé?”

“Đi tìm thảo mộc gì?”

“Mấy cây dược liệu phía sau biệt thự, em định chạy ra đó một chút. À không, kể từ bây giờ, chỗ nào của Vân Sơn này em cũng đều đi hết. Tìm thảo mộc phải chạy đông chạy tây mới thấy chứ, đúng không?”

Mấy người vệ sĩ thấy Vũ Đình hôm qua vắt vẻo trên cành cây, sau đó lúc rơi xuống lại được đích thân Tô Uy Việt cứu, tiếp theo không biết cô đã dùng cách gì mà được đại ca của bọn họ tha mạng, sáng nay còn cả gan xách giỏ may chạy lung tung. Bọn họ ngẫm nghĩ hồi lâu càng phát hiện ra đại ca mình đối xử với cô gái này hơi đặc biệt thì phải, có người còn ghé tai nhau nói:

“Này, lẽ nào đại ca thích cô gái này?”

“Tao cũng thấy thế. Nếu không thì tội gì phải cứu cô ta hết lần này tới lần khác chứ?”

“Đại ca nhặt cô ta từ trong rừng đấy, lúc mang về đã sắp chết đến nơi. Đại ca còn cho phép dùng trực thăng đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu nữa cơ”

“Nhìn cổ cô ta mà xem, xanh tím đầy ra kìa, mày nghĩ xem, phải làm gì thì mới có những vết thế này chứ?”

Một người tỏ ra thông cảm, lắc đầu thở dài: “Đại ca cũng thật là, mấy năm nay cấm dục như hòa thượng, bây giờ có phụ nữ bên cạnh liền không biết tiết chế gì cả. Có cần thô bạo vậy không chứ? Dù sao thì cô ta cũng trông mảnh mai thế kia”

“Mày chẳng biết gì cả, đó là đánh dấu chủ quyền đấy, đánh dấu chủ quyền đấy. Nếu không các cặp đôi yêu nhau cần gì phải hickey, hickey, đúng không?”

“Vậy cô ta sắp trở thành chị dâu của chúng ta thật hả?”

“Tao đi theo đại ca đến giờ đã năm năm, chưa từng thấy đại ca chạm vào phụ nữ bao giờ. Tao còn tưởng anh ấy quanh năm ở với đám đàn ông bọn mình nên không còn cảm xúc với đàn bà nữa chứ. Lần này đại khai sát giới, có lẽ là nhắm được đối tượng rồi. Chúng ta cứ chuẩn bị tinh thần gọi cô ta là chị dâu đi thôi”

Vũ Đình đứng trên cầu thang, nhìn mấy người vệ sĩ bình thường thì mặt mày cứng ngắc như tượng, bây giờ thì lại túm năm tụm ba lại bàn luận, không rõ nói chuyện gì mà vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, lại có chút buồn cười.

Cô nôn nóng sợ mặt trời lên cao, sương trên lá sẽ không còn nữa, cho nên sốt ruột hỏi:

“Các anh bàn bạc xong chưa? Tôi đi được không?”

Một người ngay lập tức gật đầu: “Được chứ. Chị dâu, muốn đi đâu, tôi đưa chị đi”

“Hả?”. Vũ Đình tròn xoe mắt: “Cậu gọi tôi là gì?”

Một đám vệ sĩ cùng đồng loạt nói: “Chị dâu”

Vũ Đình sau vài giây ngơ ra liền phi như bay chạy xuống, đứng trước mặt đám vệ sĩ ra ám hiệu im lặng, cô đảo mắt lên tầng hai thấy không có động tĩnh gì mới nói: “Sao lại gọi tôi thế chứ, gọi to anh ấy nghe thấy mất”

“Ồ, vậy đại ca không thích bọn tôi gọi chị thế à?”

Một người nữa xen vào: “Vậy gọi là gì?”

“Cứ gọi tôi Đình là được”. Ánh mắt của Vũ Đình đầy gian trá, cười hì hì: “Đợi khi nào tôi nắm chặt được trái tim đại ca các cậu, mọi người muốn gọi chị dâu cũng không vấn đề”

Đám vệ sĩ nghe thấy vậy càng khẳng định Vũ Đình chính là người phụ nữ của đại ca mình, cho nên trong lòng ai nấy đều xác định sau này sẽ đối đãi tử tế với cô. Mấy người họ đồng loạt nói: “Được, chị dâu”

Vũ Đình thật hết nói nổi, đành cười trừ: “Vậy tôi chạy ra bên ngoài đi kiếm thảo mộc, được chứ?”

“Tất nhiên là được rồi”

“Nếu tìm thấy quả gì đó trong rừng, tôi sẽ hái về cho các cậu. Đợi tin tốt của tôi nhé”

“Được”

Sau khi Vũ Đình nhảy chân sáo chạy đi, Liêm mới từ bên trên tầng hai bước xuống. Anh ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, trong lòng ngổn ngang phức tạp. Đêm qua hỏi dò ý của Tô Uy Việt, đại ca anh ta cũng không phản đối chuyện Vũ Đình được ở lại Vân Sơn, ngay cả người đứng đầu cũng dúng túng cho cô ta như vậy thì anh ta cũng hết cách, cuối cùng chỉ còn biết im lặng để cho Vũ Đình chạy lung tung trong biệt thự.

Có điều, dù thế nào vẫn phải để mắt đến người phụ nữ này.

Liêm vừa xuống đến nơi thì gặp một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy người này, sắc mặt anh ta mới dịu đi:

“Anh Khang, xử lý xong công việc rồi à?”

Người đàn ông kia toàn thân cao lớn, chân đi bốt da cao cổ khỏe khoắn, cơ bắp vạm vỡ, gật đầu cười: “Ừ, xong rồi. Đại ca đâu?”

“Anh ấy ở trên phòng, đang nghiên cứu tài liệu về mấy mỏ dầu ở Tây Á”

“Phải rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng phụ nữ ở trong biệt thự. Gần đây có người mới đến à?”

“Ừ”. Liêm thở dài: “Đại ca mới cứu một người phụ nữ, còn cho cô ta ở lại đây, được tự do đi lại trong biệt thự”

Đỗ Khang ngay lập tức nhíu mày: “Có quan hệ gì với đại ca?”

“Không có quan hệ gì, chỉ là tình cờ cứu hai lần”

“Lên phòng đại ca rồi nói”

Trong khi đó, Vũ Đình được thoải mái chạy nhảy ở phía sau biệt thự liền hưng phấn đến mức huýt sáo. Cô cẩn thận hứng mấy giọt sương còn đọng lại trên lá, sau đó ngồi xổm xuống tìm mấy loại cây thảo mộc để điều chế nước hoa.

Nơi này có núi có sông, không khí trong lành, cảnh đẹp nên thơ, thật sự khác xa khói bụi ở thành phố B, khiến Vũ Đình thích đến mức đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, muốn xin Tô Uy Việt một góc nhỏ để xây nhà trong Vân Sơn này.

Dù sao thì một mình anh ta đâu thể sống hết mảnh đất hơn mười kilomet vuông chứ, cho cô một trăm mét vuông dựng một căn biệt thự chắc cũng không tốn mấy đâu nhỉ?

Vũ Đình nghĩ xong liền ngay lập tức gạt đi, Tô Uy Việt nếu đồng ý cho cô đất thì có lẽ sẽ cho đúng hai mét vuông, đủ để đặt một chiếc quan tài thì có. Anh ta dù sao cũng đâu biết nói tiếng người chứ? Nói với tên ác ma như anh ta, thôi thà nói với cây cỏ còn sướиɠ hơn!

Ngón tay cô lần mò được một cây kinh giới dại, liền nhổ nó, phủi sạch gốc rồi bỏ vào giỏ mây, tiếp theo tìm được cả một đống hương thảo, cây xô thơm, và còn ti tỉ loại cây khác nhưng Vũ Đình không vội lấy. Cô còn phải ở đây học chút bản lĩnh, còn phải tranh chủ tiếp cận Tô Uy Việt, nếu như điều chế hương xong quá sớm thì anh ta sẽ đuổi cô đi ngay lập tức.

Mà Vân Sơn lại đẹp thế này, ai nỡ đi chứ? Thế nên không cần vội!!!

Vũ Đình tiếp tục huýt sáo, chạy vào sâu trong rừng tìm mấy quả dại mang về cho mấy người vệ sĩ. Khi cô mang về một giỏ táo dại và mâm xôi về chia cho đám đàn em của Tô Uy Việt, người nào người nấy đều cười tươi rói, giơ ngón cái với cô:

“Chị dâu, mấy quả dại này ăn ngon thật đấy”

“Mâm xôi đen này hiếm lắm đấy, tôi tìm được đã ăn thử trước rồi. Đảm bảo ngon ngọt, không có độc, các cậu cứ thoải mái ăn đi”

“Cảm ơn chị dâu”

“Có gì đâu chứ…”

Cô còn đang sung sướиɠ chia phần cho mọi người thì đột nhiên nghe một âm thanh lạnh lẽo từ phía sau truyền tới: “Dương Vũ Đình”

Vũ Đình giật thót mình, vội vàng quay đầu lại liền thấy Tô Uy Việt cùng Liêm và một người đàn ông nữa đang đứng phía sau. Đám đàn em thấy đại ca mình liền vội vã nuốt chửng đống hoa quả vừa rồi, sau đó ngay lập tức khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, thẳng lưng cầm súng canh gác.

“Dạ, tôi tới đây”. Cô cầm giỏ mây, chạy như bay về phía Tô Uy Việt. Miệng cười tươi lấy lòng: “Đại ca, anh gọi tôi có chuyện gì?”

Tô Uy Việt không đáp, chỉ có Liêm trả lời: “Cô đang giở trò gì vậy?”

“À không có gì, tôi vào rừng tìm thảo mộc, tiện thấy một ít quả dại có thể ăn được nên hái về cho mọi người cùng ăn”. Nói rồi, Vũ Đình lại móc ra từ trong túi mấy quả táo nhỏ định để dành về phòng ăn, đưa cho ba người đàn ông trước mặt: “Các anh có ăn không? Táo này ngon lắm, hơi chua chua, nhưng ăn xuống đến cuống lưỡi sẽ thấy rất ngọt. Thử một quả đi”

Cả Tô Uy Việt, Liêm, Đỗ Khang đều nhìn chằm chằm Vũ Đình, ánh mắt lạnh nhạt, không một ai lên tiếng.

Cô đưa mỏi cả tay mà không ai nhận đành ỉu xìu nhét quả táo vào miệng mình, vừa nhai vừa nói: “Không ăn thì tôi ăn”

Tô Uy Việt: “…”. Thật hết nói nổi.

“Đại ca tôi bảo tôi hướng dẫn rèn luyện cho cô”. Người đàn ông đứng cạnh Liêm bỗng nhiên nói.

“Ồ, nhanh vậy sao. Cảm ơn cảm ơn”

“Cất đồ đạc đi, thay quần áo gọn gàng rồi đi theo tôi”

“Nhưng đây là bộ đồ gọn gàng nhất của tôi rồi đấy…”

Vũ Đình còn chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh Tô Uy Việt phóng tới, im bặt ngay tức thì. Cô nhìn chiếc váy xoè đầy hoạ tiết hoa hoè loại rẻ tiền mà dì Lan đã tìm được trong nhà kho cho cô, dù sao ở nơi này cũng là chiếc đẹp nhất rồi. Vậy mà Tô Uy Việt vẫn không hài lòng, cho nên Vũ Đình đành phải tiu nghỉu gật đầu: “À được, để tôi lên thay đồ”

Rút cục, mười phút sau Vũ Đình mặc một bộ quần áo thập niên 80 mượn của dì Lan, mặt mày ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, xuống bên dưới, đám vệ sĩ cùng Đỗ Khang nhìn thấy cô vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại ăn mặc như một bà già nhiều tuổi, ai cũng đều bị chọc cười, chỉ có Tô Uy Việt cùng Liêm là sắc mặt vẫn không hề biến đổi.

Mọi người nhìn Vũ Đình, nhịn cười đến mức cơ mặt đều rúm ró vặn vẹo. Ngay cả Đỗ Khang cũng giơ một tay lên che miệng, hắng giọng một tiếng rồi mới nói: “Đi thôi, đến trường bắn”

Vũ Đình xấu hổ đến mức hai má nóng ran lên, vừa cúi đầu lẽo đẽo đi theo Đỗ Khang, vừa thầm rủa: Hừ, bà đây xinh đẹp thế này, mặc gì cũng đều xinh đẹp, cười cái gì mà cười. Không biết ở thành phố B, bất kỳ bộ đồ nào bà đây mặc cũng đều trở thành xu hướng chung của đám phụ nữ hay sao? Nếu mặc bộ quần áo này quay lại thành phố B, dù khó coi đến mấy cũng là model toàn thành phố đấy.

“Cô tên là Đình?”. Đỗ Khang đi phía trước đột nhiên lên tiếng.

“Vâng, còn anh?”

“Khang”

“Ồ”. Vũ Đình đi phía sau thầm đánh giá anh ta. Người đàn ông này có bề ngoài cao to dày mình, trông rất thô kệch nhưng bước chân lại di chuyển rất nhanh nhẹn, đi trên con đường nhỏ dường như không phát ra tiếng động. Anh ta có một vết sẹo dữ tợn sau gáy, một vết sẹo chạy ngang lông mày, khẳng định từng xông pha đâm chém không ít. Mà với thể lực như vậy, anh ta cũng phải là người luyện võ lâu ngày, nói không chừng còn từng tham gia quân ngũ. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác người này vẫn còn phảng phất một chút phong thái của quân nhân.

“Đến rồi. Cô biết bắn cung chứ?”

Nghe giọng Đỗ Khang, Vũ Đình mới giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện ra bọn họ đã bước chân vào trong trường bắn. Ở đây có bia bắn cung, bia bắn đạn thật, còn có cả một đống bia giấy để bắn ná cao su.

“Tôi chưa thử bắn cung thật bao giờ. Toàn bắn cung điện tử”

“Bắn cung điện tử không có cảm giác chân thật. Cho nên không tôi luyện cho con người được sự tàn nhẫn”

“Ồ”. Cô ngước mắt nhìn anh ta, người đàn ông này rõ ràng mới xuất hiện ở biệt thự mà đã được Tô Uy Việt cho hướng dẫn cô huấn luyện, hơn nữa cũng không ngại tiết lộ cho anh ta chuyện cô muốn học cái gì, chứng tỏ anh ta là một người rất thân cận với Tô Uy Việt.

Vũ Đình gật đầu: “Vâng, đúng vậy. Khi bắn không có cảm giác gì, chỉ luyện tập được mắt và tay”

“Cầm cung lên đi, hôm nay bắn bia trước”.

Những ngày tiếp theo, buổi sáng nào Vũ Đình cũng chạy vào rừng hứng sương sớm và tìm kiếm thêm vài loại cây thảo mộc, xong xuôi lại đến trường bắn, hết bắn cung lại bắn súng, ban đầu Đỗ Khang rất coi thường trình độ của cô, tuy nhiên vài hôm sau Vũ Đình bắt đầu quen dần với tên thật, đạt thật, bắt đầu bắn trúng vòng mười liên tiếp, ánh mắt của anh ta nhìn cô cũng trở nên khác hẳn.

Cùng thời gian này, Tô Thành Nam không biết kiếm đâu ra được một đống đồ cô yêu cầu, lúc mang lọ chưng cất và đồ dùng đặt vào phòng Vũ Đình còn không biết xấu hổ nằm ườn xuống giường cô, than thở: “Ôi để kiếm được số vật dụng em yêu cầu, anh phải đi một chuyến xa ơi là xa, tốn biết bao nhiêu công sức. Đình à, ở Vân Sơn này không có người nào tốt với em như anh đâu. Em phải cảm ơn anh đấy”

“Anh đứng dậy mau. Nằm trên giường phụ nữ như vậy cũng được à?”

“Anh có phải ai đâu chứ? Hơn nữa tìm được đồ cho em, em không cảm ơn thì thôi, còn đuổi anh. Không được, anh phải nằm nghỉ ngơi một lúc”.

Đúng lúc đó, không biết Tô Uy Việt có chuyện gì đi ngang qua, nhìn thấy Tô Thành Nam đang nằm trên giường cô, anh ta không nói không rằng một tiếng, tuy nhiên ngay ngày hôm sau, gã bác sĩ kia lại tiếp tục bị đày xuống hầm chịu phạt.

Tối hôm đó, Vũ Đình mang một chút hương thơm đã chưng cất sơ qua sang phòng cho Tô Uy Việt, hỏi han anh ta đã ưng ý mùi hương sơ dạng này chưa, xong lại tìm cớ chuyển qua chuyện Tô Thành Nam:

“Mấy hôm nay tôi có chút chuyện liên quan đến điều chế hương, cần tìm anh Nam thì không thấy đâu. Nghe nói anh ấy lại phải xuống hầm chịu phạt”. Vũ Đình liếc thái độ không biểu cảm của Tô Uy Việt, lại nói thêm: “Anh ấy lại làm gì sai à?”

Tô Uy Việt đang tỉ mẩn lau con dao có hoa văn kiểu cổ đã từng gϊếŧ cá mập trước đây, nhíu mày nhìn cô: “Liên quan gì đến cô?”

“À, không liên quan gì đến tôi. Chỉ vì từ khi đến đây thấy gã bác sĩ đó bị phạt nhiều nhất, cho nên hơi tò mò chút thôi”

Người đàn ông kia im lặng rất lâu, lâu đến mức Vũ Đình đứng mỏi cả chân mà không nghe được câu trả lời, đang định chào để về phòng thì đột nhiên Tô Uy Việt nói: “Trước nay ở đây không có phụ nữ, nhưng cũng không chấp nhận chuyện một người phụ nữ để đàn ông nằm trong phòng mình. Cô muốn yên ổn rời khỏi đây thì biết điều một chút. Đừng gây phiền phức cho người của tôi, hiểu không?”

“Vâng, tôi hiểu rồi”.

Vũ Đình nghe xong liền gật gật gù gù, sau đó chào Tô Uy Việt rồi trở về phòng. Tuy nhiên đi được một đoạn cô bỗng nhiên phát hiện ra rằng: Nếu không chấp nhận một người phụ nữ để cho đàn ông nằm trong phòng, vậy thì lẽ ra phải phạt cả cô mới đúng, tại sao lại phạt mỗi mình Tô Thành Nam?

Rất nhanh, ngay đêm ấy Vũ Đình đã có câu trả lời.

Cô ngủ một giấc đến nửa đêm, gặp ác mộng, mơ thấy cảnh mình bị Lưu Bình Nguyên đẩy rơi xuống núi trước đây nên giật mình bật dậy. Cả người vã ra lấm tấm mồ hôi, Vũ Đình cố nhắm mắt nhưng không sao ngủ lại được, cuối cùng đành đứng dậy mở cửa sổ hít thở không khí.

Cô nhìn sang phòng của Tô Uy Việt thấy bên đó vẫn còn sáng đèn, hiện tại đã hơn hai giờ sáng rồi, anh ta vẫn còn chưa ngủ.

Vũ Đình ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vì tò mò Tô Uy Việt đang làm gì cho nên len lén lấy một chiếc gương nhỏ, buộc vào một đầu của cây chổi cán dài, sau đó thò ra ngoài cửa sổ, nghiêng đúng một góc hai mươi độ, chiếc gương liền phản chiếu hình ảnh trong phòng của Tô Uy Việt.

Hiện tại, anh ta đang cởi trần đứng bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc đầu sói treo trên tường, tủ phía dưới vẫn đang tỏa ra một chút khói của lư xông tinh dầu mùi đàn hương.

Có lẽ chứng mất ngủ khiến anh ta ban đêm không thể ngủ được. Chẳng trách Tô Uy Việt không đày cô xuống hầm chịu phạt, thì ra là nôn nóng muốn điều chế xong mùi hương thảo mộc để anh ta dễ ngủ.

Vũ Đình ngẫm nghĩ mấy giây, lại tiếp tục nhìn trong gương, thấy tấm lưng trần của Tô Uy Việt rất trắng, trên đó có rất nhiều sẹo ngang dọc, có cái mới có cái cũ, dường như là gây ra bởi rất nhiều dụng cụ. Giống như đã từng bị súng bắn, đã từng bị dao chém, đã từng bị dây gai quất vào, thậm chí còn có cả những bảng màu trắng nhợt nhạt của vết thương trước đây đã từng bị hoại tử.

Tóm lại, những vết sẹo dữ tợn kia dường như không phù hợp trên da thịt trắng bóc của anh ta chút nào, tuy nhiên không hiểu sao Vũ Đình nhìn thấy lại có cảm giác cuốn hút đến khó tả, giống như đàn ông có sẹo mới đích thực là quyến rũ, tung hoành lưu lại dấu vết chính là phong trần.

Tô Uy Việt mặc dù là một kẻ xuất thân từ hoang dã, cuộc sống chắc hẳn đã phải kinh qua không biết bao nhiêu hiểm nguy gian khó mới có thể đến ngày hôm nay, vậy mà da thịt anh ta vẫn trắng một cách rất kỳ lạ.

Đàn ông cả người tràn đầy khí chất, đẹp trai lại lạnh lùng, hơn nữa lại đứng đầu cả một đám đàn em cũng oai phong không kém, đây có lẽ là hàng hiếm nhỉ? Không còn là cực phẩm trên biển nữa, mà thành cực phẩm cả trên cạn lẫn dưới nước rồi.

Vũ Đình nuốt khan một ngụm nước bọt, bỗng dưng lại vô thức nhoẻn miệng cười: Tô Uy Việt, hình như như mình càng lúc càng hứng thú với anh ta hơn thì phải!!!

---------