Đi Theo Ánh Mặt Trời

Chương 5


Trước kia, đã có mấy lần Vũ Đình liên hệ với đài duyên hải để hỏi thông tin về con tàu đã cứu cô lúc trước, thế nhưng lần nào đài duyên hải cũng trả lời không biết gì về tàu của bọn họ, ngay cả hệ thống rada phát tín hiệu của tàu đó cũng bị mã hóa cho nên không thể dò ra được.

Đài duyên hải nói con tàu của người mặc áo đen là của Việt Nam, không thuộc diện mối nguy hại quốc gia, cũng không buôn lậu hàng quốc cấm. Con tàu đó nhận được tín hiệu từ đất liền nhưng phía đất liền lại không bắt được tần số của họ. Cho nên, chỉ có thể kết luận con tàu kia và những người trên đó bằng hai chữ Bí Ẩn, ngoài ra thì không còn thông tin gì khác nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời này, Vũ Đình cứ suy nghĩ mãi. Không biết rút cục thì những người đó là ai mà có thân phận và hành tung kỳ lạ như vậy. Nếu ngay cả đài duyên hải cũng không biết bọn họ là ai thì có lẽ cả đời này cô cũng không còn cơ hội gặp lại hai người đàn ông trên tàu đó nữa, và chuyện cảm ơn bọn họ, chắc là cũng thôi đi.

Chỉ là cô nghìn vạn lần cũng không ngờ được rằng, có một ngày cô lại gặp người mặc áo đen ở một nơi không phải trên biển, cũng chẳng phải ở thành phố nào xa lạ, mà là trong quán Bar ngay tại thành phố B này, hơn nữa, anh ta còn là bạn của Quách Dĩ Kiên.

Trời ạ!!! Sao trái đất lại có thể tròn như vậy?

Khi anh ta bước vào phòng, ánh mắt chợt khựng lại trên gương mặt của Vũ Đình một giây, sau đó cũng không tỏ ra thái độ gì, chỉ gật đầu lịch sự một cái rồi đi thẳng đến chỗ Quách Dĩ Kiên: “Đến muộn một chút, không làm mất hứng cậu đấy chứ?”.

“Không mất hứng, nhưng đến muộn thì cậu tự chịu phạt ba ly đi”

“Không thể nương tay?”

“Bình thường đến muộn phải chịu phạt bảy ly, cậu tự uống đầy ba ly là đã nương tay rồi”

“Cảm ơn”

Người mặc áo đen khẽ cười, sau đó tự tay rót ra ba ly đầy, ngửa cổ uống cạn. Vũ Đình ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát từng cử chỉ của anh ta, cuối cùng phát hiện ra ngay cả điệu bộ nâng ly nhấp môi của người ấy đều tràn ngập khí phách nam nhi, phong độ có lẽ cũng không thua kém Quách Dĩ Kiên là mấy.

Có thể ngang hàng với chiến thần vĩ đại như Quách Dĩ Kiên, người này đúng như cô dự đoán lúc trước, nhất định không phải hạng tầm thường.

Quách Dĩ Kiên nhìn ly rượu trống trơn trên tay người đàn ông kia, khóe môi liền nâng lên, để lộ một nụ cười trong veo sạch sẽ:

“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khoẻ chứ?”

“Vẫn khoẻ”. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Quách Dĩ Kiên, đôi chân dài vắt lên nhau, chiếc ghế lô cỡ đại có hai người đàn ông cao lớn ngồi trên đó, đột nhiên lại vẫn thấy không vừa vặn chút nào: “Cậu thế nào?”

“Đủ sức chạy mười vòng trại huấn luyện”

“Trại huấn luyện gần đây hình như mới mở rộng diện tích”

“Thật sao? Có cơ hội mình phải đến ôn lại chuyện cũ mới được”

“Tư lệnh Quách Dĩ Kiên, cậu không định đeo ba lô 60kg chạy hai mươi vòng một đêm như ngày trước đấy chứ?”

“Nếu có cậu chạy cùng, mình sẽ suy nghĩ”

Cả hai người nói đến đây liền bật cười. Quách Dĩ Kiên rót thêm rượu vào mấy chiếc ly đặt trên bàn, đưa cho Vũ Đình một ly:

“Bội Bội, đây là bạn của anh. Cậu ấy tên Việt”. Sau đó, lại quay sang nhìn người kia, lên tiếng giới thiệu: “Còn đây là em gái của tôi, Bội Bội”

Không hiểu sao từ khi anh ta xuất hiện, trong lòng Vũ Đình đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an đến kỳ lạ. Cô không thể định nghĩa cảm xúc ấy là gì, chỉ biết lần đầu tiên trong đời chạm mặt một người khiến cô ngượng ngùng, có một chút bối rối, một chút mơ hơ. Tất cả hợp lại, làm tâm trạng cô bồn chồn không thể nào yên.

Vũ Đình hít sâu một hơi, nhận lấy ly rượu trên tay Quách Dĩ Kiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Thì ra là bạn của đại ca, hân hạnh, hân hạnh”

Người mặc áo đen cũng im lặng vài giây rồi vươn tay chạm cốc với cô, từ tốn nói ra hai chữ: “Hân hạnh”

Hai người chào hỏi như những người lần đầu tiên gặp gỡ thông thường, Vũ Đình không thấy anh ta có ý định nhắc lại chuyện cũ, cho nên cũng làm như không quen biết người kia, uống cạn ly rượu rồi gật nhẹ đầu, đặt cốc về chỗ cũ.

Quách Dĩ Kiên có lẽ cũng không để ý đến thái độ của Vũ Đình, vả lại hai người bạn lâu ngày không gặp, có rất nhiều chủ đề để nói chuyện. Thế nên khi người kia vừa uống xong, anh lại rót ra thêm một ly khác, cười cười:

“Lần này sao tự nhiên cậu lại đến thành phố B?”

“Không có gì, chỉ là tiện đường rẽ qua thăm cậu”. Người mặc áo đen khi nói chuyện với Quách Dĩ Kiên, sát khí tỏa ra dường như giảm đi quá nửa. Anh ta không còn vẻ kiệm lời như trên tàu mà ngữ điệu rất thoải mái. Dường như quen biết đã lâu nên không cần giữ khoảng cách làm gì: “Cậu thế nào, nghe nói chuẩn bị hành quân xuống biên giới phía nam?”

“Ừ. Ba ngày nữa hành quân xuống biên giới phía nam. Tổng bộ cho nghỉ phép nghỉ ngơi vài ngày. Mình tranh thủ quay về thành phố B tặng quà cưới cho Bội Bội”. Quách Dĩ Kiên hướng mắt về phía cô, đôi mắt trong sáng như gương thoáng qua một tia cưng chiều: “Con nhóc này sắp kết hôn”

“À…”. Anh ta hờ hững ừ một tiếng, sau đó không tiếp tục nói gì, chỉ nâng ly rượu lên chạm cốc với Quách Dĩ Kiên: “Gần đây không có gì bất thường chứ?”

“Không có gì, biên giới hòa bình. Chỉ có một chút vấn đề trên biển”

Nhắc đến bốn chữ “vấn đề trên biển”, ánh mắt của người mặc áo đen hơi tối lại, hình như đang chất chứa một điều muộn phiền gì đó, nhưng rất nhanh lại bị vẻ lạnh nhạt che đi: “Cậu là tư lệnh, sao phải tự chịu đày ải mình đến các vùng biên giới? Năm năm rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện quay về Tổng bộ đi thôi”

Quách Dĩ Kiên lắc đầu: “Tô Uy Việt, cậu cho rằng ở tổng bộ có thể thoải mái hay sao?

“Không”. Tô Uy Việt dứt khoát trả lời: “Tự do tự tại, mới là thoải mái nhất”

“Đến biên giới, hàng ngày gặp gỡ người dân các vùng biên, cậu nói xem, so với ở trong phòng thông tin mặt đất chỉ toàn máy móc, đến các vùng biên không phải dễ chịu hơn sao?”

Sau khi nghe câu này, Vũ Đình mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn sáng ngời, nhưng đáy mắt lại phảng phất ra một tia đau buồn đến thê lương của Quách Dĩ Kiên. Tư lệnh Quách Dĩ Kiên bình thường uy nghiêm trong doanh trại, đối xử với cấp dưới dù tốt đến đâu cũng vẫn rất kiệm lời. Thế nhưng đối với Tô Uy Việt, anh lại có thể nói rất nhiều, còn có thể thoải mái mỉm cười. Có lẽ, hai người chính là chí cốt lâu năm, tình cảm vô cùng khăng khít, ngay cả tâm sự cũng có thể trút ra.

Tô Uy Việt!!!

Cô đang lẩm nhẩm ghi nhớ cái tên này thì lại nghe anh ta nói: “Người khác không nhìn ra, cậu nghĩ mình cũng không nhìn ra?”

Tô Uy Việt chậm rãi rót thêm vào ly rượu của Quách Dĩ Kiên, thở dài một tiếng: “Năm năm rồi, không buông tay được cũng không cần thiết phải trồng đi trồng lại một loại hoa phù dung ba màu. Tư lệnh Quách Dĩ Kiên, bẩm sinh bản tính chung thủy quá cũng không tốt”

Bọn họ vừa nói đến đây thì điện thoại trong túi Vũ Đình reo lên, cô nhìn màn hình thấy số của Bình Nguyên đang gọi đến, đành phải ngượng ngập nhìn hai người đàn ông trước mặt:

“Hai anh cứ nói chuyện đi, em ra ngoài nghe điện thoại một chút”

“Gần đây quán bar có nhiều người không đàng hoàng, em ra ngoài nhớ cẩn thận”

“Đại ca, em thế này làm gì có ai dám bắt nạt chứ? Hơn nữa, đây không phải quán bar của anh sao? Đừng lo cho em, hai người cứ tâm sự đi”

Nói xong, cô mỉm cười một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Vũ Đình đi vào trong khu vệ sinh, chọn một chỗ yên tĩnh nhất rồi mới nhận điện thoại: “Em đây”

“Em đang làm gì vậy?”. Ở bên kia, giọng của Lưu Bình Nguyên có vẻ rất mệt mỏi.

“Em ra ngoài gặp một người bạn. Anh đã tan làm chưa?”

“Chưa xong, đêm nay chắc phải tăng ca đến khuya”. Bình Nguyên nói: “Em đi gặp bạn một mình à?”

“Vâng”

“Khi nào nói chuyện xong, anh đến đón em về nhé?”

“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi. Em tự lái xe về được mà. Không cần lo lắng cho em”

“Đình, ban đêm ngoài đường rất nguy hiểm”

“Anh quên à? Vợ anh sắp lên được nhất đẳng huyền đai Teakwondo rồi đấy. Làm gì có ai bắt nạt em được chứ? Đừng lo”

Đầu dây bên kia, Lưu Bình Nguyên thở dài: “Được rồi, vậy anh làm việc, khi nào em về đến nhà nhớ nhắn tin báo cho anh, biết chưa?”

“Em biết rồi. Anh làm việc đi nhé, em cúp máy đây”

“Đình”. Bình Nguyên khẽ cất tiếng gọi: “Anh yêu em”

“Ông xã, em cũng vậy”

Sau khi tín hiệu vừa ngắt kết nối, Lưu Bình Nguyên ném điện thoại xuống bàn, một tay nắm lấy mái tóc suôn dài của một người phụ nữ đang quỳ dưới chân anh ta, dùng lực ấn mạnh hơn một chút.

Cô ta một tay nắm lấy vật cứng rắn trơn ướt dưới thắt lưng của Lưu Bình Nguyên, qua một lát mời ngẩng đầu lên, cười cười: “Anh Nguyên, có nhất thiết đang ‘làm việc’ cũng phải gọi cho cô ấy không?”

“Cô ấy sắp trở thành vợ tôi. Buổi tối gọi điện thoại hỏi thăm cũng là điều nên làm. Hơn nữa, nghe giọng cô ấy, tôi cảm thấy hưng phấn hơn”

“Bình thường ta không chiều anh sao?”. Bàn tay cô gái dịu dàng vuốt ve vật thẳng đứng kia, âm thanh ướŧ áŧ khiến người nghe cũng phải đỏ mặt tía tai: “Không đem cho anh sung sướиɠ như em sao?”

Lưu Bình Nguyên không trả lời, chỉ giơ tay nhấn đầu cô ta vào giữa hai chân mình, từ từ nhắm mắt hưởng thụ loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thuốc phiện từ miệng và lưỡi của thư ký mang lại.

Trong cơn sung sướиɠ, tâm trí của anh ta vẫn nhớ đến Vũ Đình. Khi cả hai người quen nhau từ lúc còn là sinh viên, nhìn cô ăn mặc bình thường giản dị, ban đầu anh ta cứ ngỡ Vũ Đình chỉ là một sinh viên nghèo như bao người khác. Cho đến mãi sau này biết Vũ Đình chính là con gái của một gia đình trâm anh thế phiệt, bố của cô là tổng giám đốc tập đoàn lừng lẫy Hàn Thiên, Lưu Bình Nguyên đã lập kế hoạch theo đuổi cô, trong lòng rắp tâm câu được con cá lớn này.

Anh ta đóng vai là một sinh viên mọt sách chăm học bình thường, hiền lành ôn hòa, dần dần chiếm được cảm tình của Vũ Đình. Sau đó, từng bước dấn thân vào con đường kinh doanh, đính hôn với cô, tiếp theo là được tiếp quản một công ty con trong Hàn Thiên.

Mục đích của anh ta thực ra còn dài rộng hơn công ty nhỏ này nhiều, Lưu Bình Nguyên toan tính muốn chiếm trọn tập đoàn kinh doanh quy mô lớn của gia đình Vũ Đình. Anh ta chịu nhịn đến ngày hôm nay, ngay cả muốn phát tiết cũng phải dùng đến người khác mà không đυ.ng vào Vũ Đình, tất cả cũng chỉ vì mục đích đó.

Lưu Bình Nguyên nghĩ đến cô, lại tự tưởng tượng ra Vũ Đình đang nằm dưới thân thể mình, qua một lúc sau liền không nhịn được, tốc độ tay ấn đầu thư ký càng nhanh hơn, sau đó gầm lên một tiếng, phóng thích một phần kɧoáı ©ảʍ vào trong miệng cô ta.

Thư ký thấy vậy liền cười ngọt ngào, ngồi lên đùi Bình Nguyên: “Xấu quá, bắt em nuốt hết”

Lưu Bình Nguyên không thèm nói gì, chỉ xô cô ta nằm xuống bàn, lật úp người xuống rồi bắt đầu tấn công từ phía sau. Trong căn phòng giám đốc bắt đầu vang lên những âm thanh ái muội, rêи ɾỉ ướŧ áŧ, thậm chí là những lời trần trụi và thô tục đến nỗi khiến người khác nổi da gà.

Trong khi đó, ở quán Bar Đồng Khánh, Vũ Đình sau khi cúp điện thoại cũng không vào bên trong mà đứng ngoài hành lang, nhìn những đàn cá đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội dưới chân, lòng không nhịn được, thở dài một tiếng.

Thực sự suốt mấy chục năm cuộc đời, cô được cha mẹ cho đi học võ từ nhỏ nhưng lại được gia đình bảo bọc toàn vẹn, thành ra chỉ suốt ngày ở trong phòng tập đánh đấm với Trịnh Huân, ngoài ra chưa được trải qua cảm giác tranh đấu thực sự bao giờ.

Bản tính Vũ Đình ngông cuồng, nhưng vì cô đã có một anh trai là Dương Kiến Thành nổi đình nổi đám ở thành phố A rồi, cho nên buộc phải tiết chế lại. Cô cứ nghĩ mình sẽ an phận trở thành vợ của một người đàn ông hiền lành, mẹ của một bầy con xinh, sống yên ổn như vậy đến hết đời. Nhưng mà sau chuyến đi biển kia, cô đột nhiên lại có suy nghĩ khác.

Dường như cảm giác trải qua gian nguy đã kích hoạt bản tính ngông cuồng đã ẩn sâu trong cô. Đột nhiên lại khiến Vũ Đình cảm thấy tiếc nuối vì kết hôn quá sớm.

Từ tận đáy lòng cô vẫn khát khao được chinh phục những cảm giác phiêu lưu cuồng loạn một lần nữa, giả như lần bị cá mập vây quanh kia, lúc ở trên con tàu cưỡi sóng vượt gió kia… dù sợ hãi nhưng lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó mang đến khiến Vũ Đình rất muốn trải nghiệm một lần nữa cho thoả bản tính ngông cuồng của mình.

Chỉ tiếc, còn một tháng nữa thôi… những tháng này tự do tự tại, có lẽ sắp kết thúc rồi.

Cô thở dài một tiếng, vừa định cúi xuống nghịch mấy con cá thì tầm mắt bỗng nhiên lại phát hiện ra một người con gái vô cùng xinh đẹp, trên tay cầm mấy chai rượu đi về bên này. Như có dự cảm từ trước, cô đột nhiên lên tiếng gọi:

“Chị ơi”

Cô gái kia đang định gõ cửa một phòng Bar, nghe vậy mới quay sang nhìn cô: “Bạn gọi tôi ạ?”

“Rượu kia, chai rượu trên tay chị ấy…”. Vũ Đình nhìn chai rượu Macallan 1958, khẽ cười: “Ở đâu mua được vậy?”

“Tôi bán”. An Nhã thấy vậy cũng cười đáp lại: “Chị thích loại rượu này?”

“Đúng vậy. Chị đến đây PR rượu?”

“Vâng”

“Vậy chị mau bán chai rượu đó cho em đi. Em thích nhất là Macallan đấy”

“Được”

Khi cô gái kia mang chai rượu đến gần, Vũ Đình quan sát mới thấy ngón tay của An Nhã rất đẹp, thế nhưng phía trên mu bàn tay lại xuất hiện nhiều vết sẹo, chứng tỏ trước đây đã từng sống trong sung sướиɠ, sau đó có lẽ vì sa cơ lỡ bước mà mới phải làm công việc PR này.

Cô có linh cảm, người con gái này chính là người phụ nữ mà anh trai Dương Kiến Thành của cô đã cam tâm chịu tổn thương chính bản thân mình để theo đuổi, dùng thủ đoạn gì cũng phải có được. Đôi mắt của chị ấy rất trong sạch nhưng không giấu nổi vẻ bướng bỉnh quật cường, chắc chắn, anh trai cô muốn có được người phụ nữ quốc sắc thiên hương này, cũng phải tốn không ít công sức đây.

Vũ Đình nhận lấy chai rượu, lúc thanh toán còn cố ý lấy tiền chẵn đưa ra: “Xin lỗi, em chỉ có tiền chẵn. Chị nhận lấy, không cần phải trả lại”

“Nhưng…”

“Không sao, hôm nay em được anh trai tặng quà cưới nên rất vui. Số tiền này coi như cảm ơn chị đã bán chai rượu này đúng lúc, chia sẻ niềm vui với em. Cảm ơn chị”

Vũ Đình nói xong, không chờ An Nhã trả lời đã xoay người đi thẳng. Chỉ là lúc cô sắp mở cửa vào phòng 1101 thì lại nghe âm thanh từ đằng sau vọng đến: “Kết hôn hạnh phúc nhé”.

Cô quay đầu lại nhìn An Nhã, khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị”

Lúc cô vào đến phòng, Quách Dĩ Kiên và Tô Uy Việt đã xử lý xong xuôi chai rượu Whisky trên bàn. Vũ Đình ngồi xuống bên cạnh, cầm chai Macallan ra rót ba ly đầy, cười cười:

“Các anh, em mới mua được một chai Macallan 1958, hôm nay mở rượu, đãi các anh một bữa không say không về”

Quách Dĩ Kiên trông thấy loại rượu quán Bar Đồng Khánh không có, liền nhíu mày: “Em mua cái này ở đâu vậy?”

“Còn ở đâu nữa”. Cô nháy mắt: “Chị dâu của em đang gặp khó khăn, em phận là em chồng, phải ra mặt giúp đỡ chị dâu một chút”

Nghe vậy, Quách Dĩ Kiên mới bật cười, giơ tay lên xoa đầu cô: “Con nhóc này, thật biết nhìn người”

“Em là em của anh đó, đại ca”. Cô đưa cho Dĩ Kiên một ly rượu, lại đưa cho Tô Uy Việt một ly: “Hôm nay không say không về”

Tô Uy Việt nhận ly rượu trên tay cô, đáy mắt sượt qua một tia phức tạp, tuy nhiên ngay sau đó anh ta lại bày ra bộ dạng lạnh lùng như thường thấy, gật đầu: “Cạn ly”

Thực ra ba người không thể uống đến mức không say không về, mà hết chai Macallan kia thì đồng hồ đã điểm gần mười hai giờ đêm, phụ nữ về nhà muộn không tốt cho nên đành tàn cuộc sớm hơn dự định.

Quách Dĩ Kiên nhìn sắc mặt Vũ Đình, nhẹ nhàng cất tiếng:

“Bội Bội, còn lái xe được không?”

“Được chứ. Em uống ít hơn các anh, em lái xe được”

“Không cần anh đưa về đấy chứ?”

“Em đang muốn hỏi ngược lại. Anh không cần em đưa về đấy chứ?”

Vị tư lệnh nào đó trước nay thường không có cách nào đối phó với phụ nữ, đặc biệt là Trịnh Vân Trang và Dương Vũ Đình. Anh ở trong quân đội oai phong lẫm liệt bao nhiêu, rời khỏi doanh trại thường bị bắt nạt bấy nhiêu. Quách Dĩ Kiên không nói được cô, chỉ có thể lắc đầu: “Con bé này, ngày mai nếu rảnh rỗi, đến nhà làm bánh với mẹ anh và Mộc Trà”

“Em biết rồi, đại ca, chúng ta về thôi”

“Được”. Dĩ Kiên nói đến đây liền quay đầu nhìn Tô Uy Việt: “Phải rồi, khách sạn cậu đang ở cùng hướng khu X. Nhà Bội Bội cũng ở hướng đó, hai người đi chung xe đi”

Anh nhìn cô, bổ sung thêm: “Để con nhóc này lái xe về một mình tôi không yên tâm”

Vũ Đình nghe thế đột nhiên lại nhớ đến lúc cô và Uy Việt một mình trong căn phòng ở trên tàu, vì vẫn còn e dè thái độ lạnh lùng tránh người của anh ta, cho nên cô đành nói:

“Đại ca, anh quên à, đây là địa bàn của em. Không sao đâu”

“Bội Bội, nghe lời”

“Nhưng…”

Vũ Đình còn chưa nói hết câu, Tô Uy Việt đã lên tiếng: “Tiện đường, đi chung xe cũng được”

“Vậy được, Bội Bội giao cho cậu”

Sau khi rời khỏi quán Bar, Tô Uy Việt lái xe, còn Vũ Đình thì ngồi yên lặng bên ghế phụ. Suốt quãng đường đi, khoang xe duy trì không khí tĩnh lặng tuyệt đối, không ai nói chuyện, Tô Uy Việt cũng thu lại vẻ phóng khoáng ban nãy mà trở về tác phong lãnh đạm như thường ngày. Anh ta chuyên tâm lái xe, ở bên ngoài từng ánh sáng đèn đường lướt qua khuôn mặt anh, để lại những mảng sáng tối trên đó, vẽ nên một nửa sườn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tràn đầy sự lạnh lùng kiêu ngạo, khiến người khác không dám đến gần.

Đến một ngã tư đèn đỏ, bởi vì không khí quá ngột ngạt nên Vũ Đình mới hạ kính xe xuống, để gió bên ngoài thốc vào làm mái tóc cô tung bay.

“Uống rượu, không nên mở cửa sổ”. Tô Uy Việt đột nhiên mở miệng.

Vũ Đình không nghĩ anh ta lại nói chuyện, cho nên vài giây đầu bỗng nhiên ngơ ra. Một lát sau mới chầm chậm kéo kính lên, quay đầu lại nói:

“À… Lần này Liêm không đi cùng anh à?”

“Cô muốn hỏi gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh ấy có khỏe không. Hai người là ân nhân của tôi mà, gặp nhau cũng nên hỏi thăm một chút.

Tô Uy Việt vẫn tập trung lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Cậu ta vẫn khỏe”

“Lần này anh đến thành phố B lâu không?”. Cô nói đến đây, lại sợ mình quan tâm đến chuyện của người ta thái quá, cho nên lại bổ sung thêm: “Thằng nhóc em tôi nếu biết anh đến đây, nhất định sẽ muốn mời anh đi ăn một bữa cơm”

“Không cần đâu, ngày mai tôi rời khỏi đây”

“À… vâng”

Đèn đỏ nhấp nháy ba lần, sau đó chuyển sang đèn xanh, chiếc xe của Vũ Đình lại tiếp tục lao đi trên phố. Không khí trong xe tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói thêm gì nữa, Vũ Đình thấy thái độ lạnh nhạt của Tô Uy Việt cũng lười biếng không muốn bắt chuyện thêm. Cô tựa vào ghế, định nhắm mắt một chút, không ngờ còn chưa được bao lâu đã nghe Tô Uy Việt nói:

“Cài dây an toàn”

Vũ Đình mở mắt nhìn anh ta, ban đầu định hỏi “để làm gì”, thế nhưng khi thấy tầm mắt của Tô Uy Việt hướng đến gương chiếu hậu, cô mới nhìn về phía đó, cuối cùng phát hiện ra đằng sau bọn họ có mấy chiếc xe bảy chỗ bám rất sát.

Đường phố lúc nửa đêm thế này không có người, căn bản không cần phải chạy sát nhau như vậy. Đường lớn rộng thênh thang, mấy xe cố tình bám đuổi như thế chỉ có thể là muốn kiếm chuyện.

Mà thái độ nghiêm túc này của Tô Uy Việt, càng làm cho cô thấy sợ hãi hơn.

“Chúng ta bị theo dõi?”. Cô cất tiếng hỏi.

Bàn tay phải của Uy Việt lặng lẽ cài về số M, thu lại tầm mắt rồi nhìn thẳng vào cô, lạnh nhạt đáp:

“Không phải bị theo dõi. Là bị bám đuôi ám sát”.

---------