Đi Theo Ánh Mặt Trời

Chương 2


Ở bên cạnh, Trịnh Huân có lẽ cũng có chung một cảm giác như cô, cậu ta ngơ ngác đến nỗi tự nhiên hỏi một câu: “Chị Đình, người đó là ai vậy?”

“Làm sao tôi biết?”. Vũ Đình liếc đống máu thịt bầy nhầy của cá mập rơi trên sàn tàu, sống lưng bỗng chốc run lên. Cô vừa đưa tay vuốt nước biển lẫn máu cá trên mặt thì bỗng nhiên lại nghe người kia nói:

“Nơi này không thể ở lâu thêm, tất cả đi ra ngoài”

“Vâng”. Thuyền trưởng lên tiếng đầu tiên, vội vã vịn vào vách tàu leo ra bên ngoài, tiếp theo Trịnh Huân cũng đỡ Vũ Đình đi ra. Hai người vừa mới vừa thò đầu ra khỏi khoang thì đã bị gió biển mang theo mùi tanh tưởi của máu lẫn nội tạng cá mập xộc vào mũi làm cho lợm giọng, suýt nữa thì nôn nốc nôn tháo.

Vũ Đình biết bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu đuối, vả lại nếu tách người mặc áo đen kia ra thì cá mập chắc chắn sẽ xơi tái cô. Cho nên, cô đành cố nhịn cơn buồn nôn đã dâng lên đến tận cổ họng, bám sát lấy tay Trịnh Huân, chầm chậm xích lại phía mũi tàu.

Dưới mặt biển, cá mập vẫn đang kiên nhẫn lượn lờ xung quanh, có lẽ chúng cũng nhận ra được người đàn ông cầm dao găm kia sặc mùi nguy hiểm cho nên không dám tấn công nữa mà chỉ dám bơi quanh thân tàu chờ thời cơ. Mà chính lúc này cũng là thời cơ tốt nhất để bốn người bọn họ chạy thoát.

Người mặc áo đen liếc Trịnh Huân và thuyền trưởng, lạnh nhạt nói: “Còn sức không?”

Cả hai ngay lập tức gật đầu: “Còn ạ”

“Hai người kéo một bên dây cáp của móc móng, kéo đến khi sát với tàu chạy phía trước nhất”. Anh ta vừa nói vừa đi lại gần đầu móc móng còn lại, cầm dây cáp quấn ba vòng vào tay mình: “Tôi phụ trách dây bên này”

Có thể tưởng tượng, con tàu phía trước kéo được tàu của Hàn Thiên là bởi có dây cáp móc móng nối liền. Khi tàu chạy, dây cáp đang được kéo căng ra, nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là kéo dây cáp sao cho nửa phần tàu này xích lại gần nhất với tàu phía trước, sau đó mới trèo lên được.

Nhiệm vụ trông thì có vẻ bình thường nhưng khi đang phải tăng tốc vượt vòi rồng thì bỗng nhiên trở nên không tưởng, nếu không muốn nói rằng bất khả thi.

Thuyền trưởng cau mày đáp: “Tàu đang chạy phía trước tốc độ khoảng 70km/h, làm sao chúng ta kéo được? Không được, cách này không khả thi”

Trịnh Huân cũng định lên tiếng nhưng thấy người đàn ông kia thái độ kiên định không suy chuyển, hơn nữa ánh mắt của anh ta lạnh đến mức khiến người khác nổi da gà, cho nên cậu ta không dám mở miệng nữa. Cuối cùng chỉ im lặng đứng một bên nhìn anh ta.

Người đó bấm một nút nhỏ trên headphone rồi nói qua tai nghe: “Liêm, từ từ giảm tốc độ tàu. Hạ tốc xuống 50km/h”

Sau khi anh ta nói xong, con tàu đang chạy phía trước đang băng băng cưỡi sóng vượt gió chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của lốc xoáy cũng bắt đầu giảm tốc độ, đàn cá mập đang bơi theo bọn họ cũng lập tức bơi chậm lại theo đà di chuyển của tàu. Lúc này, người mặc áo đen mới quay sang liếc nhìn thuyền trưởng, nói đúng một câu:

“Các người chỉ có hai lựa chọn, một là kéo dây cáp, hai là chết. Chọn đi”

Tất nhiên đã là con người bình thường thì không ai không muốn sống, bọn họ trải qua trùng điệp nguy hiểm mới sống sót được đến giờ phút này, đương nhiên sẽ không ngu gì mà chọn cái chết. Thuyền trưởng bị sát khí của anh ta áp đảo, nhất thời không dám cãi lời nữa, đành gật đầu:

“Chúng tôi kéo dây cáp”

Nói xong, ông ta gườm gườm nhìn Trịnh Huân rồi đi lại gần, cầm lấy một đầu dây móc móng. Trong hoàn cảnh này, Trịnh Huân cũng không thể so đo với ông ta nên cũng đi đến kéo dây cáp cùng với thuyền trưởng.

Người đàn ông kia nhìn cả hai người bọn họ ổn định tư thế xong, lại ngẩng đầu nhìn tàu phía trước như đang tính toán cái gì đó, lát sau mới dứt khoát nói một tiếng:

“Bắt đầu kéo móc móng”

Thuyền trưởng và Trịnh Huân ngay lập tức răm rắp nghe lời, nghiến răng nghiến lợi dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay, gồng lên kéo móc móng di chuyển. Hoàn cảnh của bọn họ bấy giờ chính là: cá mập bơi phía dưới, lốc xoáy đuổi sau lưng, tàu phía trước không dám dừng hẳn lại mà chỉ có những người phía sau dồn hết sức kéo dây để tiến sát lại gần tàu.

Vũ Đình là phụ nữ nên không phải làm những việc như ba người đàn ông còn lại, cô vịn chặt vào thân tàu, không dám lơi là cảnh giác, cũng không dám thở mạnh mà chỉ chằm chằm nhìn từng động tác của bọn họ.

Cô phát hiện ra một đầu dây cáp được cả thuyền trưởng lẫn Trịnh Huân kéo, thế nhưng tốc độ và sức mạnh dường như vẫn không thể bằng được một mình người đàn ông ở đầu dây cáp bên kia.

Anh ta chỉ có một mình đứng trước mũi tàu, không kêu một tiếng, mũi chân cũng không trượt đi dù chỉ một chút, chỉ có cánh tay rắn chắc như thép kéo dây cáp, tạo đà cho nửa phần tàu đổ nát của Vũ Đình tiến sát đến tàu chạy phía trước, đồng thời cũng chia bớt gánh nặng cho thuyền trưởng và Trịnh Huân.

Có thể nói, để di chuyển được như vậy, sức mạnh của thuyền trưởng và Trịnh Huân chỉ có ba phần, còn sức mạnh của anh ta có đến tận bảy phần. Trong hoàn cảnh gió mưa chớp giật và trùng trùng hiểm nguy như thế, thể lực phi thường của người đó quả thực khiến Vũ Đình phải cảm thấy kính nể.

Dưới sức mạnh tưởng như có thể vượt được cả vũ bão của anh ta, tàu của bọn họ cứ sát dần, sát dần, dây cáp dưới chân bắt đầu xếp thành một đống to, cuối cùng giữa hai tàu dường như đã không còn khoảng cách nữa, người mặc áo đen kia mới ra lệnh dừng lại, sau đó tất cả gồng sức đu theo dây trèo lên tàu.

Khi đặt chân lên được đến sàn tàu, nhìn lốc xoáy lẫn cá mập đã bị bỏ lại phía sau lưng, trong lòng Vũ Đình mới dám thở phào một tiếng. Cả người cô ướt rượt và tanh tưởi bởi nước biển lẫn máu cá mập, không còn sức nữa mà ngồi sụp xuống sàn tàu, thở hổn hển.

Trịnh Huân ở bên cạnh cũng thở không ra hơi nữa, ngồi bệt xuống cạnh cô: “Mẹ ơi, thế này là sống rồi, sống rồi. Em thề, từ giờ đến chết cũng không bao giờ đi biển nữa”

“Phỉ phui cái mồm cậu, còn chưa về được đất liền đâu”.

“Em mặc kệ”. Trịnh Huân hướng mắt đến phía người đàn ông kia, giọng nói lộ ra vài phần cảm thán: “Đi chung tàu với anh kia thì còn phải sợ gì nữa. Dám vượt lốc đến cứu mình, còn một mình solo với cá mập. Chị Đình, ông anh này dã man phết đấy”.

Khi Trịnh Huân nói câu này, Vũ Đình cũng mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo đen đang đứng cách họ một quãng. Anh ta đang dùng con dao ban nãy cắt đứt dây cáp nối với tàu của cô, giải phóng con tàu này với đống đổ nát của tàu Hàn Thiên. Lúc này đứng bên cạnh anh ta có một người đàn ông khác nữa, người này cắt tóc húi cua, mới vừa xuất hiện khi bọn họ trèo lên tàu.

Bây giờ có ánh sáng của đèn trên tàu, Vũ Đình mới lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt và dáng người của anh ta. Người ấy từ đầu đến chân mặc độc một màu đen, mái tóc ướt sũng cũng màu đen, cả cơ thể toát ra một loại khí phách mà hiếm người đàn ông nào có thể có được.

Loại khí phách này khiến người ấy dù đứng trong gió mưa vẫn cũng vẫn toát lên một hiên ngang khiến người ta có cảm giác được trấn an tuyệt đối, tĩnh lặng tuyệt đối. Thứ cảm giác kỳ lạ mà không phải ai cũng mang lại được cho một người cũng từng được rèn luyện qua đao kiếm như Vũ Đình.

Cô ngơ ngẩn nhìn một hồi, lát sau mới nuốt khan một ngụm nước bọt, huých Trịnh Huân: “Lắm lời, mau đến giúp người ta đi”

“Em biết rồi”. Trịnh Huân phủi phủi tay đứng dậy, lúc này Vũ Đình liếc qua mới thấy lòng bàn tay cậu ta bầy nhầy máu lẫn huyết tương, chắc chắn ban nãy là do kéo dây cáp nên bị phỏng thành bọng nước, sau đó bọng nước tiếp tục vỡ ra nên mới có hình dạng như vậy.

Tay cậu ta đã thế này, tay người kia còn thảm đến mức nào nữa? Anh ta một mình kéo một đầu cáp, chắc chắc sẽ dùng lực lớn hơn Trịnh Huân rất nhiều, tay không phải sẽ bị thương nhiều hơn sao?

Nghĩ đến đây, cô thở dài một tiếng, quay đầu nhìn theo Trịnh Huân và người đàn ông kia, cuối cùng chỉ thấy cậu ta lăng xăng một chút ngoài mạn tàu đã đã bị đuổi vào.

Người cắt tóc húi cua dẫn bọn họ vào bên trong tàu. Anh ta đứng dưới mưa cùng người mặc áo đen nên tóc tai cũng ướt sũng nước mưa, nhìn Vũ Đình, Trịnh Huân và thuyền trưởng từ đầu đến chân một lượt rồi mới nói:

“Ba người đều là người Việt Nam?”

“Vâng. Chúng tôi đều là người Việt Nam, vừa từ đảo Lý Sơn về thì gặp lốc xoáy. May mà gặp được các anh”. Trịnh Huân vẻ mặt đầy cảm kích, cười cười: “Cảm ơn các anh”

Người đàn ông kia nghe vậy, hai đầu mày mới tạm thời giãn ra, gật đầu đáp lại: “Không có gì. Đều là người cùng một nước cả, gặp hoạn nạn giúp nhau là chuyện bình thường”

“Vâng. Chúng tôi chưa có kinh nghiệm đi biển lần nào, lại gặp đúng lốc xoáy nên không xoay sở kịp. Lúc gọi đến đài duyên hải, vừa báo cáo được vị trí thì bị phá toàn bộ tín hiệu. Chắc các anh nhận được yêu cầu trợ giúp của đài duyên hải nên mới tới cứu chúng tôi?”

“Chúng tôi đang ở cách đó ba hải lý thì nhận được thông báo của đài duyên hải”

“À, thì ra là thế”. Trịnh Huân liếc qua hệ thống lái tự động thuộc loại tiên tiến ở khoang điều khiển, tiếp tục hỏi: “Các anh đi biển chắc không phải đánh cá, là tàu du lịch phải không?”

Anh ta không trả lời mà chỉ nói: “Quần áo hai người bẩn hết cả rồi. Tắm rửa trước đã”

Nhắc đến tắm rửa, Vũ Đình mới chợt nhớ ra người mình bây giờ vẫn còn ướt và tanh nồng mùi cá, liền hắt xì liên tiếp vài cái. Bộ dạng cô bây giờ nhếch nhác muốn chết, dù sao cũng phải kiếm chỗ nào tắm rửa cái đã, nếu không chắc sẽ biến thành một vại mắm trước khi trở về đất liền mất.

Vũ Đình cười cười lên tiếng: “Xin hỏi anh tên gì, cho tiện xưng hô?”

“Cứ gọi tôi Liêm là được rồi”

“Vâng, làm phiền các anh quá, chúng tôi cũng đang định xin một ít nước ngọt để tắm rửa. Người chúng tôi bị dính máu cá, sợ làm bẩn sàn tàu của các anh”

“Không sao, không sao”. Liêm cười lịch sự đáp lại, chỉ về phía hành lang sau lưng Vũ Đình: “Hai người đi thẳng xuống hầm, ở đó có một bể nước ngọt. Nhiên liệu của tàu không còn nhiều nên không sử dụng bình nước nóng được. Nếu cần nước nóng thì có một bếp ga ở gần đó, đun sôi lên rồi dùng”

“Không cần, chúng tôi tắm nước lạnh là được rồi”. Vũ Đình vội vã xua tay, cô sinh ra đã nằm trên cả đống nhung lụa, thế nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Còn sống sót được sau trùng điệp nguy hiểm đã quá tốt rồi, cô không ngu đến nỗi đi đòi hỏi trong lúc như thế này, cho nên chỉ nói: “Nhưng anh có thể cho tôi mượn hai bộ đồ được không? Nam hay nữ cũng được. Quần áo của chúng tôi không mặc được nữa”.

“Được. Đợi một chút”.

Liêm nói xong liền vào trong phòng nghỉ phía trong lấy ra ba bộ đồ nam, tất cả đều là quần áo thể thao, nam hay nữ đều mặc vừa cả:

“Tàu chúng tôi toàn đàn ông nên không có đồ của phụ nữ. Cô mặc tạm bộ đồ này”

“Cảm ơn anh. Tôi có đồ mặc là quá tốt rồi. Cảm ơn”

“Không có gì”

Vũ Đình là phụ nữ nên được ưu tiên xuống tắm trước, cô tắm rửa xong xuôi, mặc bộ đồ Liêm đưa mới chợt phát hiện ra nó rất thơm. Không phải mùi thơm của nước hoa hay mùi của tinh dầu, mà là một hương thơm thoang thoảng đặc biệt, hình như là mùi hương đặc trưng của cơ thể, mặc lâu ngày nên ám vào quần áo.

Vũ Đình từ nhỏ đã thích dạng mùi thơm tự nhiên như thế này nên cứ đứng trong phòng tắm hít hà một lúc, càng ngửi càng thấy khoan khoái dễ chịu. Cô mặc bộ đồ thể thao màu đen xoay đi xoay lại trước tấm gương nhỏ mấy vòng, mãi sau mới miễn cưỡng đi ra bên ngoài để nhường chỗ cho Trịnh Huân.

Lúc cô lên đến khoang tàu phía trên, thấy Liêm đang đứng trong khoang lái, Vũ Đình mới định đi vào nói chuyện với anh ta, nhân đó hỏi thăm xem tàu bọn họ bao giờ thì quay về đất liền.

Không ngờ, vào đến bên trong mới thấy trước mặt anh ta là bảng điều khiển tàu và màn hình Rada hình thù hơi kỳ lạ, tất cả đều là cỡ lớn và cũng là loại mà trước đây Vũ Đình chưa từng gặp bao giờ.

Gia đình cô có bảy tám chiếc du thuyền lẫn tàu thông thường, tất cả đều là loại tiên tiến nhất hiện nay, tuy nhiên Vũ Đình chưa từng thấy chiếc nào có bảng điều khiển dày đặc nút đỏ như loại trên tàu này, hơn nữa, cô nhìn thoáng qua còn thấy một nút có ghi chữ “Fire” trên đó.

Fire? Chẳng lẽ là tàu chiến?

“Có chuyện gì vậy?”. Liêm phát hiện ra cô nhìn chằm chằm nút Fire trên bảng điều khiển liền lấy một chiếc khăn tay ở gần đó, ném lên trên, sau đó quay đầu hỏi Vũ Đình.

Cô đang mải suy đoán đột nhiên giật mình, ngơ ngác vài giây rồi mau chóng lấy lại tinh thần, khẽ cười: “À không có gì, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi anh”

“Cô cứ hỏi đi”

“Tàu của các anh bao giờ mới trở về đất liền vậy ạ?”

“Chưa biết, còn phải chờ xem đại…”. Liêm nói đến đây mới phát hiện ra mình lỡ lời, bèn sửa lại: “Chờ xem chủ tàu quyết định thế nào”

“À, thì ra là thế”. Ngoài trời vẫn mưa rất to, hai người bọn họ đứng trong khoang nói chuyện mà phải cố gắng nói lớn nhất có thể để đối phương nghe thấy. Vũ Đình liếc ra bên ngoài, cả khoảng không mênh mông tối đen khiến lòng cô xuất hiện một nỗi bất an khó tả: “Chủ tàu là người đã nhảy xuống cứu bọn tôi lúc nãy đúng không ạ?”

“Ừ, là anh ấy”

“Bên ngoài mưa to lắm, với cả hình như anh ấy cũng đang bị thương. Chúng tôi làm phiền các anh quá”.

“Không sao đâu, cô không cần lo”. Liêm nhìn màn hình Rada rồi chầm chậm xoay bánh lái nửa vòng, bổ sung thêm: “Trước hết cô cứ vào bên trong nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chúng tôi sẽ thông báo cho hai người”

Vũ Đình biết từ khi bọn họ lên tàu, người này luôn cảnh giác đối với bọn họ, cho nên cô không hỏi sâu thêm nhiều, chỉ gật đầu:

“Các anh có việc gì cần chúng tôi giúp không?”

“Không cần đâu, hiện tại không có việc gì, ba người cứ nghỉ ngơi trước đi. Ban nãy chắc mất nhiều sức rồi”

“À vâng”

“Đi thẳng hành lang ban nãy, có một phòng nghỉ ở ngay đầu tiên bên trái. Cô có thể ngủ ở đó. Ngoài ra tuyệt đối đừng chạy lung tung”. Liêm quay sang nhìn cô, cười cười: “Chủ tàu của tôi hơi khó tính một chút, mọi người vào phòng thì ở yên một chỗ nhé”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh”

Vũ Đình nói xong liền xoay người đi thẳng về hướng căn phòng Liêm vừa chỉ, tiện thấy Trịnh Huân từ trong khoang ngầm đi lên, cô cũng kéo cậu ta vào luôn căn phòng đó.

Trịnh Huân thấy cô đột nhiên lôi kéo như vậy thì tròn mắt: “Chị Đình, làm gì thế?”

“Thuyền trưởng đâu?”

“Vẫn còn đang tắm bên dưới”

“Lát nữa ông ta sẽ vào đây ở cùng chúng ta, tốt nhất nên đề phòng”

“Tàu này lớn, làm sao nam nữ ở chung một phòng được chứ?”. Trịnh Huân tỏ ra nghi ngơ nhìn Vũ Đình: “Hơn nữa phòng này lại chỉ có một chiếc giường”

“Cậu có thấy gì lạ không?”

“Cái gì lạ cơ?”

“Tàu này này”

Trịnh Huân ngẫm nghĩ một lát, sau đó đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó nên thái độ bắt đầu thay đổi. Cậu ta kéo tay Vũ Đình đi vào sâu trong phòng, nhỏ giọng nói: “Chị nói em mới nhớ, từ lúc lên tàu cũng thấy lạ nhưng cũng không rõ là lạ chỗ nào. Giờ nghĩ kỹ mới thấy, tàu này lớn như vậy, tại sao lại chỉ có hai người?”

Vũ Đình gật đầu: “Tàu này không phải tàu cỡ lớn, chỉ bằng tàu đánh cá bình thường thôi. Nhưng diện tích như thế này ít cũng phải có trên dưới mười thuyền viên. Không tàu nào dám ra biển xa như thế chỉ với hai thuyền viên cả, hơn nữa, cậu biết tôi thấy gì không?”

Vũ Đình nói tới đây, không đợi Trịnh Huân đáp đã tự trả lời: “Tàu này có bảng điều khiển rất lạ. Có cả nút Khai hỏa. Gần giống với tàu chiến. Nhưng bên ngoài lại thiết kế giống tàu du lịch bình thường”

“Có cả nút khai hỏa?”. Trịnh Huân kinh ngạc kêu lên: “Tức là có vũ khí?”

“Đúng thế. Người mặc áo đen cứu chúng ta ban nãy cũng không phải dạng tầm thường. Thể lực không tốt, không được rèn luyện qua, chắc chắn không thể đu dọc theo dây cáp trượt xuống, cũng không gϊếŧ được cá mập. Ngay cả việc anh ta đứng ở khoảng cách xa như thế vẫn bắn móc móng chuẩn xác không sai một ly, cũng đủ biết anh ta không hề đơn giản”

“Ý của chị là chúng ta phải cảnh giác với bọn họ?”

“Không những với bọn họ, mà còn với cả thuyền trưởng nữa. Chưa biết bao giờ tàu này mới quay về đất liền, trước hết, đêm nay tôi và cậu thay phiên nhau ngủ. Có chuyện gì còn có thể xử lý”

Vẻ mặt Trịnh Huân lộ ra vẻ cẩn trọng, gật đầu: “Em biết rồi, chị vào ngủ trước đi. Em ngồi đây canh cho chị”

“Ừ, chị ngủ một lát. Chút nữa sẽ dậy đổi ca cho cậu”

Nói là nói thế nhưng cả hai ai cũng đều mệt rã rời, thể lực cạn kiệt nên không còn sức mà chống đỡ cơn buồn ngủ nữa. Vũ Đình vừa leo lên giường một cái đã chìm vào giấc ngủ, cô chợp mắt một lúc, đến khi nghe tiếng động ngoài hành lang mới giật mình bật dậy, nhìn ra cửa cũng thấy Trịnh Huân ngủ gật từ bao giờ, thuyền trưởng nằm ngay sau lưng cậu ta.

Có lẽ ban nãy Trịnh Huân chờ thuyền trưởng ngủ say mới dám thϊếp đi, cậu ta ngủ ngồi, lại chắn ở phía trước, cho nên nếu thuyền trưởng chỉ cần trở mình một cái thì Trịnh Huân sẽ phát hiện ngay tức thì.

Vũ Đình nhìn tư thế ngủ của cậu ta, đột nhiên trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thương. Bọn họ trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới sống được đến bây giờ, không biết tiếp theo còn có thể bình an về đến thành phố B hay không, tuy nhiên dù sao thì vẫn còn thằng nhóc này ở bên cạnh, cô cũng được an ủi ít nhiều.

Vũ Đình khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhón chân đi qua chỗ Trịnh Huân, mở cửa ra bên ngoài, sau đó đứng ở một góc khuất trên hành lang nghe ngóng.

Cô nghe loáng thoáng tiếng Liêm nói:

“Đại ca, bên ngoài thế nào rồi ạ?”

“Qua khỏi phạm vi có lốc xoáy, tạm thời hướng gió thổi về phía tây. Chúng ta đi phía đông sẽ tránh được luồng gió xoáy”.

Giọng nói trầm trầm của người đàn ông mặc áo đen ban nãy vang lên, vì giọng anh ta quá đặc biệt nên chỉ cần nghe đến lần thứ hai, Vũ Đình đã nhận ra ngay. Cô hít sâu một hơi, nép sát vào vách tàu, tiếp tục nghe Liêm đáp:

“Vâng, đại ca. Em sẽ điều khiển tàu chạy về hướng đông. Thời tiết vẫn còn mưa đến tận sáng, đi về hướng đông có lẽ mưa sẽ giảm dần”

“Nhớ kỹ, chỉ cần sai sót một chút, chúng ta có thể bị kéo ngược lại vùng lốc, biển vẫn động”

“Rõ”

Bên ngoài im ắng chừng vài giây, sau đó lại có tiếng người nói: “Vậy ba người kia chúng ta xử lý thế nào ạ?”

“Cứ để bọn họ ở trên tàu”

“Vâng, em biết rồi, đại ca”

Cách gọi “đại ca” này có chút kỳ lạ, thường thì các tàu cá cũng không gọi chủ tàu như thế mà chỉ có xã hội đen mới dùng hai chữ “đại ca” này. Nhớ lại thể lực cùng độ chuẩn xác đến mức phi thường của người đàn ông mặc áo đen khi nhảy xuống cứu bọn họ, cả thái độ của Bùi Liêm khi cô và Trịnh Huân lên tàu nữa, Vũ Đình bắt đầu cảm thấy da gà da vịt khắp người nổi hết cả lên.

Chẳng lẽ bọn họ là cướp biển?

Cô nghĩ đến đây rồi lại gạt đi, hai người đàn ông kia không hề giống loại lưu manh thông thường mà khí chất lạnh lẽo trên người họ khác biệt hoàn toàn. Vả lại, cướp biển sẽ không nhận thông báo của đài duyên hải, cũng không tốn hơi nhọc sức đến cứu bọn họ làm gì.

Mọi khả năng đều bị loại trừ, rút cục bọn họ là ai?

---------