Sở Thiên Hành đứng lên hoạt động tứ chi một chút, cảm giác được thân thể đã hoàn toàn khống chế được rồi. Hơn nữa, bởi vì tu luyện một đêm nên thân thể này cường kiện hơn nhiều.
"Ục...ục...ục..."
Sở Thiên Hành nhăn tít đầu mày đưa tay sờ cái bụng đói meo của mình. Đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được cảm giác đói bụng, hắn bỗng nhớ về lúc nhỏ, khi thực lực còn thấp thì phụ thân cùng mẫu thân cũng sẽ chuẩn bị cho hắn ngày ba bữa cơm, nhưng sau đó nữa, chờ đến khi hắn trúc cơ thì phần lớn thời gian đều ăn Tích Cốc Đan, ngẫu nhiên cũng ăn thịt yêu thú để đổi bữa. Còn đến lúc hắn thăng cấp nguyên anh thì cả Tích Cốc Đan cũng hiếm khi ăn, chỉ ăn gió uống sương , hấp thu linh khí để no bụng chứ không có ăn đồ ăn gì hết. Không nghĩ tới khi trọng sinh lại biến thành người thường, phải ăn cơm ngày ba bữa.
Sở Thiên Hành nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, hắn cảm giác được ở phía đông nhân khí tràn đầy nên chuẩn bị đi theo hướng đó. Hắn mở mắt ra, sải bước dọc theo đường quốc lộ. Không thể lướt gió cưỡi mây mà chỉ có thể dùng hai cái đùi đi đường làm cho Sở Thiên Hành vô cùng bất đắc dĩ. Bất quá, trong trường hợp bị kẻ thù bao vây chặn gϊếŧ mà hắn có thể chạy thoát thì cũng đã tạ ơn trời rồi, đại nạn không chết cũng là một loại tạo hóa. Lúc này đây cũng không có biện pháp so đo gì nhiều.
Đi bộ hơn hai giờ, rốt cuộc Sở Thiên Hành cũng đã đi đến một con phố đông người. Hắn đứng ven đường nhìn đường phố phồn hoa, dòng người đông đúc, xe cộ như nước chảy làm hắn ngơ ngác thật lâu, nghĩ thầm: Mấy thứ này luyện chế như thế nào nhỉ? Chạy mau thật đó, còn nhanh hơn cả xe do yêu mã kéo nữa. Nhưng nếu so với pháp khí phi hành thì còn xa xa không bằng.
Đi bộ trên lề cả một đoạn đường thì Sở Thiên Hành tìm được một tiệm bán đồ ăn sáng. Hắn bắt chước hành động của người khác chọn một phần ăn sáng, đưa cho đối phương một tờ hồng hồng của nguyên chủ, két quả đối phương lại trả lại cho hắn một đống tờ xanh xanh.
Sở Thiên Hành ngồi trên ghế, ăn thử bữa sáng ở đại lục xa lạ. Không thể không nói, tuy rằng nơi này linh khí thấp làm người ra tức sôi máu, người ở đây cũng yếu vô cùng nhưng đồ ăn thì tuyệt đỉnh, mùi vị không tồi.
Không bao lâu sau, một đôi vợ chồng già bưng bữa sáng của mình ngồi đối diện với hắn. Thấy Sở Thiên Hành chỉ có một mình mà gọi ba phần ăn thì bà cụ lộ ra nụ cười thân thiện "Nhóc, sức ăn của cháu khá đó nha!"
"Cũng được ạ!", Sở Thiên Hành gượng cười với người phụ nữ đối diện, năm nay hắn đã 532 tuổi rồi, người phụ nữ đối diện tuy nếp nhăn trên mặt không ít nhưng nhìn xương tay thì cũng tầm 60 tuổi là cùng, vậy mà kêu hắn là nhóc? Hắn có thể làm ông nội của ông nội đối phương còn được nữa là!
Bị người khác kêu là nhóc thì Sở Thiên Hành tuy có hơi buồn bực bối rối nhưng cũng không có nói thêm gì. Bởi vì loại chuyện mượn xác hoàn hồn này cũng không có phải là chuyện chói lọi gì, không cần phải nói cho người khác biết. Hơn nữa, ở đại lục xa lạ này mà để người ta biết hắn là Nguyên Anh lão tổ mượn xác hoàn hồn thì không chừng sẽ cho hắn thành quái vật. Cho nên, không nói thêm gì mà cúi đầu tập trung ăn sáng.
Sau khi ăn xong thì Sở Thiên Hành đi khởi tiệm bán đồ ăn sáng, tiếp tục đi bộ dọc theo đường phố. Hắn muốn tìm một chỗ để ở lại nhưng không biết số tiền còn lại có đủ hay không nữa. Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ thì hắn biết nơi này là thành phố B - đô thị cấp 1, cũng là một nơi có mức sống khá cao, cho nên chi phí cho ăn, mặc, đi lại, thậm chí giá phòng ở đều cao vô cùng.
Đi đi một hồi thì Sở Thiên Hành đi tới trước cửa một tiệm bán thú cưng. Đột nhiên, có một con chó Chow Chow lông vàng dài bự chảng nhào ra, sủa gâu gâu về phía Sở Thiên Hành, chồm tới cắn hắn.
"Nghiệt súc!", Sở Thiên Hành nhỏ giọng mắng một tiếng, hắn tự hiểu thực lực của mình nên vội nghiêng người né tránh.
"Đáng giận!", Mắt thấy hai chân trước với móng vuốt sắc bén của con chó to kia lại nhào qua, Sở Thiên Hành vừa lắc người né lần nữa rồi xoay người nện một quyền lên đầu của nó.
"Gâu gâu gâu...", bị đánh một quyền, con Chow Chow kia lập tức quỳ rạp trên mặt đất, phát ra từng tiêng rêи ɾỉ, không cam lòng nhìn xoáy vào Sở Thiên Hành, cuối cùng vẫn nuốt một hơi.
"Cậu, cậu...", một thanh niên đầu đỏ, một thân hàng hiệu hoang mang rối loạn từ cửa hàng thú cưng chạy ra, dùng tay chỉ thẳng vào mặt của Sở Thiên Hành, miệng hô "cậu cậu cậu..." cả nửa ngày, khϊếp sợ không nói nên lời.
Sở Thiên Hành lạnh lùng liếc tóc đỏ một cái, sau đó cất bước đi tiếp. Hắn nghĩ thầm: người tường ở đây tuy rằng rất yếu, nhưng ánh mắt của súc sinh thật lợi hại. Bản thân mình chỉ mới vừa mới dung hợp với thân thể này thôi, trên người khó tránh sẽ còn lưu lại một ít thi khí của nguyên chủ. Loại hơi thở này người bình thường không thể cảm nhận được, chỉ có tu sĩ mới họa may nhận ra thôi, không nghĩ tới con súc sinh này lại cảm nhận được.
"Ê ê ê, cậu đừng đi, đừng đi mà, đợi một chút", tóc đó ngẩn người mấy giây rồi lập tức lạch bạch chạy theo.