Hai chiếc máy bay quân sự xuyên qua màn đêm, ngược về hướng vùng núi phía Đông 80km, khi đến công viên bỏ hoang kia, trời đã tờ mờ sáng.
Đây là công viên sinh thái được xây dựng cách đây gần mười năm, xung quanh cây cối và rêu mốc đã phủ um tùm rậm rạp, bên cạnh lại là một vùng đồi núi vô cùng hẻo lánh, nhìn từ trên cao xuống liền có cảm giác nơi đây vô cùng quỷ dị.
Dương để laptop trên đùi, màn hình hiển thị một dấu chấm đỏ đang nhấp nháy rất gần một dấu chấm xanh khác trên bản đồ: “Đại ca, trước đây ở nơi này có xây dựng một nhà máy điện hạt nhân, bức xạ quá lớn ảnh hưởng đến nguồn nước khiến dân cư ở đây đã bỏ đi hết. Trong vòng hai mươi kilomet đổ lại không có nhà dân, cho nên công viên này hoạt động được ba năm đã phải bỏ hoang”
Kiến Thành hơi liếc mắt nhìn vùng đồi núi trước mặt, lạnh lẽo trả lời: “Đúng là nơi trú ẩn lý tưởng”
Baron nhàm chán vắt chân lên ghế, giọng điệu ngái ngủ: “Trận chiến này sao chán đến mức phát buồn ngủ như vậy? Chẳng có chút gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả”
Lời vừa nói xong thì từ dưới mặt đất truyền tới những tiếng còi báo động hú inh ỏi, Kiến Thành nghe thấy âm thanh này liền nhếch miệng cười với Baron: “Cầu được ước thấy rồi đấy”
Cơn buồn ngủ kia ngay lập tức bay sạch sành sanh, Baron vẻ mặt hưng phấn cúi xuống ôm một khẩu M249 SAW, đi ngang qua Kiến Thành đến cửa máy bay: “Mẹ kiếp, ngứa tay quá”
“Cậu không nhận ra là máy bay tàng hình của cậu đã bị phát hiện à?”. Kiến Thành nói đến đây thì một hỏa tiễn từ dưới đất bay lên: “Vũ khí quân sự của cô ta chắc chắn cũng không tệ”
Trong nháy mắt, sắc mặt Baron biến đổi, anh ta hét ầm lên với phi công: “Đánh lái sang trái, sang trái”
Hỏa tiễn sượt qua cánh máy bay được sơn từ tính phản quan, rồi chệch hướng vọt thẳng lên trên, sau đó nổ tan tành trên không trung.
Vẻ mặt phi công lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi ngoái đầu xuống, nói: “Sếp, động cơ bên phải hỏng rồi”
Baron nghiến răng nghiến lợi: “Bắn tiêm kích. Con mẹ nó. Cho nó thành công viên lửa đi”
Kiệt lập tức lên tiếng ngăn lại: “Khoan đã, chị dâu còn ở dưới đó”
Những ngón tay Dương tiếp tục múa phím trên laptop, Kiệt vừa nói xong thì anh ta chỉ vào màn hình, nói: “Đại ca, Tạ vân hình như đã xây dựng lại một số địa điểm ở công viên này. Có khu nhà được thiết kế giống như chịu được bom đạn thì phải”
Mọi người đồng thời ngoảnh đầu nhìn hình ảnh mới chụp được từ trên cao xuống, bên dưới công viên có một khu nhà được xây bằng bê tông dày, thiết kế vuông vắn hệt như các kiểu nhà chống bom. Kiến Thành chằm chằm nhìn màn hình laptop trong vòng mấy giây, sau đó lấy một ống nhòm hồng ngoại, nói: “Căn tọa độ phóng tiêm kích theo lệnh của tôi”
Baron nuốt khan một ngụm nước bọt: “Cậu định bắn tiêm kích vào tháp pháo của cô ta?”
Kiến Thành gật đầu. Baron lại nuốt thêm một ngụm nước bọt nữa: “Vị trí bên dưới quá phức tạp, lại um tùm cây cối, bắn chệch một chút thôi, em dâu cũng có thể bị nguy hiểm”. Nói đến đây, hình như anh ta còn nhớ ra gì đó cho nên bổ sung thêm: “Cậu nhìn qua kính hồng ngoại cũng phát hiện được ra tháp pháo được ngụy trang à?”
“Không”. Kiến Thành nghiêm túc trả lời: “Dụ nó bắn thêm lần nữa”
Lần này Baron sắc mặt tái nhợt: “Cái máy bay này tớ mua 500 triệu USD đấy, hỏng một động cơ nữa là chúng ta đi tong, 500 triệu USD cũng đi tong nốt”
Kiến Thành liếc anh ta, thản nhiên nói ra ba chữ: “Bốn mỹ nữ”
Baron đến nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức nói “OK”, sau đó khoát tay ra hiệu cho phi công nhường ghế lái cho anh ta: “Cậu nhìn cho kỹ đấy. Bốn mỹ nữ của tớ”
Hai quả hỏa tiễn từ bên dưới cùng lúc vọt lên, Kiến Thành nhìn qua kính hồng ngoại, trong vòng ba giây đã xác định rõ nơi đặt tháp pháo của Tạ Vân. Anh lập tức gầm lên với Baron: “Hai hỏa tiễn hành trình, một trái một phải, hạ độ cao”
Mồ hôi lạnh trên trán Baron túa ra, trước đây anh ta bị tên lửa hành trình đuổi một lần đã suýt nữa thì mất mạng, lần này tận hai tên lửa truy sát liền, thực sự quá khủng hoảng: “Sao lại hạ độ cao?”
Kiến Thành không thèm trả lời, nói tiếp: “Hạ xuống mức thấp nhất. Mau lên”
Baron không còn cách nào đành làm theo, máy bay vừa hạ xuống, Kiến Thành lại nói: “Đổi hướng, quay hướng nam”
Cũng may Baron phản ứng nhanh nhẹn, lời Kiến Thành còn chưa nói xong, anh ta đã hiểu ý đánh lái quay ngược trở lại. Thân máy bay vừa xoay một góc hai mươi độ thì hỏa tiễn cũng vừa chạm đến nơi, có điều do máy bay đổi hướng đột ngột nên hỏa tiễn đang trên đà lao tới liền bị mất mục tiêu rồi đâm vào nhau, nổ tan tành, mảnh vỡ bắn ra như pháo hoa.
Baron kích động huýt sáo ầm ỹ: “Đây rồi. Chính nó. Cảm giác này mới thật sự, mẹ nó, phấn khích phát điên”
Kiến Thành không thèm quan tâm đến anh ta, lạnh lùng liếc ống ngắm hỏa tiễn, rồi lại nhìn xuống bên dưới, nói: “Tọa độ 20°51’23.4N, chia ống kính 3:5:2, chếch bên trái -5 độ. Bắn”
Baron gật đầu, tiêm kích dưới sự điều khiển của anh ta bay chính xác xuống tọa độ mà Kiến Thành vừa đọc, nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa.
Kiệt nhìn công viên phía dưới, sau khi nhìn thấy tháp pháo đã sụp đổ còn tòa nhà kia vẫn không xi nhê gì mới thở phào một tiếng: “Đại ca, còn một bên tháp pháo”
Kiến Thành tiếp tục: “Tọa độ 106°40’40.8E, chia ống kính 4:1:1, nhắm chính giữa. Bắn”
Ba giây sau, tiêm kích từ máy bay quân sự của Baron hủy diệt hoàn toàn tháp pháo còn lại của Tạ Vân, những người trên máy bay phấn khích hét ầm lên: “Bravo”
Đây chính là loại cảm giác mà bảy năm nay Kiệt, Lôi, Dương, A Mạc, thậm chí kể cả Dương Kiến Thành cũng không tìm lại được. Cảm giác phiêu lưu, kịch tính, và hưng phấn muốn phát điên.
“Baron, cậu tiếp tục hạ độ cao”. Kiến Thành buông ống nhòm trong tay, lấy một khẩu súng giắt vào thắt lưng: “Lôi, Mạc, đu dây xuống bên dưới”
“Rõ”
Anh nhìn Kiệt, nói tiếp: “Chú ở trên máy bay, dùng súng máy hạng nặng yểm trợ”
“Vâng, đại ca”
“Dương, phác họa cho tôi sơ đồ bên dưới”
Dương ấn nút điều khiển robot mini bay vào trong khu nhà trong công viên kia, giơ tay ra dấu Ok: “Đại ca, em đã khởi động robot. Chút nữa sẽ chỉ đường qua tai nghe”
Kiến Thành gật đầu, sau đó cùng Lôi, A Mạc và sáu mươi người kia đu dây leo xuống bên dưới.
Ở dưới mặt đất, Tạ Vân chỉ huy thuộc hạ của mình dùng xe tăng và súng ngắm bắn lên. Tuy nhiên, Kiệt và mấy người còn lại trên máy bay dùng súng máy hạng nặng cùng bom nã xuống, đồng thời Baron cũng điều khiển máy bay dịch chuyển rất linh hoạt cho nên chẳng mấy chốc đám người bên dưới đã phải buông súng chạy vào bên trong nhà trú ẩn.
Khi Kiến Thành chạm được xuống mặt đất, Dương, Kiệt cùng Baron cũng đu dây xuống theo, mà sau khi họ vào đến bên trong thì thêm một bóng người nữa mới đu dây từ trên máy bay xuống.
Bên trong tòa nhà này được thiết kế như một lô cốt kiên cố, cửa vào đã bị khóa lại. Lôi móc từ trong túi ra một máy cắt laze lượng tử, sau đó gắn lên cửa xuống hầm ngầm của tòa nhà, cất giọng ồm ồm: “Đại ca, mọi người, lùi về sau mấy bước”
Máy cắt laze của anh ta ghim thẳng vào tường, sau đó một chân cắt bật ra như compa, xoay tròn xung quanh tâm một vòng, laze xoay đến đâu, tường bị cắt cháy ra đến đó.
Sau khi tường được khoét ra, một quả bom bên trong liền vọt ra ngoài. Baron nhìn thấy loại bom này, ngay tập tức giơ tay bắt lấy, sau đó lấy đà ném mạnh ra phía sau.
Cùng lúc đó, Kiến Thành cùng mấy người trợ thủ của mình giơ súng bắn tán loạn vào phía bên trong, tính từ lúc Baron bắt quả bom cho đến khi nó phát nổ thì bọn họ cũng đã tiêu diệt xong toàn bộ.
Người của Kiến Thành cầm súng trên tay, cảnh giác cao độ bước qua vách cắt laze vào bên trong. Khung cảnh phía trong hầm ngầm là một khoảng không gian rộng rãi nhưng ngổn ngang xác người vừa mới bị bắn chết, ở góc bên trái có một cánh cửa, đi qua cánh cửa ấy là một dãy hành lang dài hun hút và tối đen như mực.
Dưới tình huống này, đương nhiên là hai vị đại ca là người đi trước. Kiến Thành ra hiệu cho người của mình không bật đèn mà anh và Baron dùng kính hồng ngoại để dò dẫm bước đi trong bóng tối, những người còn lại nối đuôi đi theo sau.
Dương nhìn qua mắt kính kết nối với camera của robot mini, nhẹ giọng nói: “Đại ca, đi thẳng, ba mươi mét nữa rẽ phải”
Đoàn người đi theo lời Dương nói, đến một ngã rẽ liền nhìn thấy vài vệt ánh sáng. Lúc này, thần kinh của tất cả mọi người đều căng ra như dây đàn, Kiến Thành trầm giọng: “Dương, bên trong có cái gì?”
Dương nuốt khan một ngụm nước bọt, trả lời: “Một khu thủy cung, từ trần nhà đến sàn đều làm bằng vách kính. Bên dưới có gần một trăm người… cầm gậy”
Khu thủy cung? Là khu thủy cung đã bị bỏ hoang trong công viên. Tạ Vân trốn ở đây, có nghĩa là đã xác định hai bên đều không thể tiếp tục dùng vũ trang để đánh nhau, bởi vì chỉ cần một viên đạn ghim lên vách tường kính thôi, cả trăm khối nước sẽ đổ ập xuống đầu, dìm chết tất cả.
Nếu so với bảy năm trước, Hồng Nhân còn dễ đối phó hơn Tạ Vân gấp trăm lần!!!
Baron cùng Kiến Thành quay sang nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai, cả hai cùng đồng thời tiến lên phía trước.
Ở dưới lòng thủy cung rộng rãi, Tạ Vân ngồi trên xe lăn, Nam đứng bên cạnh, xung quanh chật kín những bóng áo đen cầm gậy và dao gấp. Tạ Vân nhìn thấy Kiến Thành, biểu hiện đầu tiên chính là khóe miệng cong lên, nở ra một nụ cười:
“Dương Kiến Thành”. Cô ta gọi đầy đủ cả họ lẫn tên anh, nếu để ý kỹ còn nghe ra cả mùi vị chua chát trong đó. Tạ Vân nhấn mạnh bốn từ: “Đã lâu không gặp”
Dưới tình huống chỉ chuẩn bị các loại vũ khí tiên tiến, bom và súng đạn lại không thể sử dụng được ở nơi này, Kiến Thành mặc dù trong lòng có một chút bất ngờ, tuy nhiên vẻ mặt anh vẫn duy trì một vẻ bình tĩnh đến khó tin: “Đã lâu không gặp”
“Chậc chậc. Sau bảy năm, anh vẫn đẹp trai thật đấy”. Ánh mắt Tạ Vân quét khắp người anh một lượt, lại bổ sung thêm: “Vẫn hấp dẫn em như xưa”
Kiến Thành không để tâm đến cô ta, lạnh lùng nói: “Nhã đâu?”
“Anh không nói thì em cũng suýt quên. Lẽ ra em nên giết con chó cái đó từ lâu rồi, trả thù cho đôi chân của em”. Tạ Vân hơi liếc sang nhìn Nam: “Nhưng mà anh chàng này một mực muốn cô ta, em chẳng còn cách nào, đành phải tha mạng cho cô ta vậy”
Bàn tay Kiến Thành nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán: “Mạng của cô ấy…”. Nói đến đây, anh ngừng lại, thanh âm phát ra từ cổ họng sặc mùi máu tanh: “Chỉ có thể do tôi quyết định”
Có tiếng vỗ tay truyền đến, Nam mặt mày thản nhiên vỗ tay nhìn Kiến Thành: “Bảy năm trước, không tìm thấy xác mày nên cô ấy không tin mày đã chết. Lần này tao sẽ mang cái xác chó gặm của mày đến trước mặt Nhã, để xem cô ấy còn hy vọng mày quay về không”
Baron nhún vai, đan mười đầu ngón tay vào nhau rồi xoay xoay: “Muốn có xác của Thành, bước qua xác tao đã”
Kiệt, Lôi, Dương, A Mạc cũng đồng thời bước lên phía trước một bước, lạnh lẽo nói: “Xác của bốn người bọn tao, mày bước nổi rồi hãy tính”.