Thuyền Nhỏ Ba Năm Lại Ba Năm

Chương 1: Thỏa thuận kết thúc

Trong khuôn viên trường Đại học C, ánh nắng chan hòa, mặt hồ gợn sóng, hàng cây sung thơ mộng hai bên đường.

Ống kính camera quay lại, trong khoa Văn học, một cô gái tóc dài đang ngồi trên bậc thềm của tòa nhà giảng dạy, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tay áo dài, ánh nắng chiếu vào người cô tạo ra cảm giác thật mềm mại và bình yên.

Giọng điệu của cô hơi cao lên, trong giọng nói mang theo ý cười thoải mái:

“Khoa Văn học đang đợi chị.”

“OK,OK, cảm ơn chị”

Chàng trai đối diện thu hồi máy móc, cúi đầu hướng Lâm Dĩ Nhiên nói:

"Tiên nữ hạ phàm vất vả rồi!"

Lâm Dĩ Nhiên từ bậc thang đứng dậy, cười nói: “Chị xem video tuyển sinh của các trường khác đều rất đặc biệt, nhưng chị thật sự không có tài năng nào khác để thể hiện, nên chỉ có thể như này thôi.”

"Không cần thiết! Học tỷ khí chất vô địch, chúng ta đây là dùng kiến đẩy xe bò!" Nam sinh xem lại đoạn video vừa mới quay, rất hài lòng: "Hơn nữa, việc này giao cho khoa khác, khoa Thể dục đã dở trò rồi, khoa Văn chúng ta cũng không thể không thiên biến vạn hóa được”.

Nam sinh này là thành viên của Ban tuyên truyền, lúc cậu ta mới vào năm nhất, Lâm Dĩ Nhiên từng hướng dẫn cậu trong khóa huấn luyện quân sự, vì thế nói chuyện rất quen thuộc. Cậu tìm Lâm Dĩ Nhiên mấy lần liền, muốn cô giúp quay một đoạn video ngắn, sau này cắt ghép vào video tuyển sinh của trường. Ban đầu, Lâm Dĩ Nhiên bảo cậu đi tìm sinh viên khác của khoa để quay,nam sinh lại viện lý do tìm không được người thích hợp sống chết đòi cô giúp, Lâm Dĩ Nhiên chỉ đành đồng ý.

“Đợi cắt ghép xong em gửi chị xem nhé.” Nam sinh mỉm cười nói.

“Được rồi, vậy chị đi trước đây, nếu hiệu quả không tốt em có thể tìm một bạn sinh viên khác quay lại" Lâm Dĩ Nhiên nói.

“Không thể nào hiệu quả kém được” Nam sinh cúi đầu khoa trương nói với Lâm Dĩ Nhiên, “Đợi hôm nào em mời chị ăn một bữa!”

Lâm Dĩ Nhiên vẫy tay với cậu: “Mời ăn thì không cần đâu, chị bận rồi.”

"Mời chị ăn một bữa cơm cũng khó quá đấy chị gái ạ!"

Lâm Dĩ Nhiên đeo túi rời đi, nghe vậy, quay người lại cười nói: “Đúng rồi, hẹn chị khó lắm.”

"Đúng, đúng, đúng, tất cả nữ thần đều như vậy!" Nam sinh khẳng định nói.

Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ Lâm Dĩ Nhiên được nghỉ, cô từ ký túc xá đi ra chuẩn bị đi nghe diễn thuyết thì nam sinh quay video ban nãy gửi tin nhắn cho cô, vì vậy Lâm Nhất Nhiên liền rủ luôn cậu ra ngoài, quay video cùng cậu trước.

Người diễn thuyết là một giáo sư từ nơi khác đến để chia sẻ về cuốn sách mới. Vị giáo sư này là một học giả mà Lâm Dĩ Nhiên vô cùng ngưỡng mộ, sách của ông cô đặt mua rồi, chỉ là vẫn chưa nhận được.

Lâm Dĩ nhiên rất chăm chú nghe buổi diễn thuyết, nghe các học giả khác bày tỏ ý kiến từ quan điểm cá nhân của họ khiến bản thân cô khơi gợi ra rất nhiều điều đáng để suy ngẫm.

Vào hè, bạn cùng phòng của cô đều đi ra ngoài chơi hết, họ đều cảm thấy nghe diễn thuyết thật nhàm chán. Lâm Dĩ Nhiên luôn là người không thích chơi đùa nhất trong ký túc xá, tính của cô từ khi còn nhỏ đã không sôi nổi năng động. Lên đại học lại càng trở nên trầm tính, bạn cùng phòng có lúc thấy cô thật nhàm chán.

Thực ra cũng không tính là nhàm chán, các hoạt động cần tham gia cô đều tham gia, các câu lạc bộ nên vào thì cô cũng vào rồi, chỉ là cùng với bạn bè so sánh thì cô không thích náo nhiệt lắm, cô càng thích đọc sách, viết vời gì đó hơn.

Lúc đó, ở cái quãng thời gian ham chơi ham nghịch, Lâm Dĩ Nhiên dường như có chút không giống mọi người, cô trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa, trên người luôn mang một chút cảm giác u buồn mơ hồ. Cùng với ngoại hình nổi bật và thành tích học tập xuất sắc. Nữ thần trong mắt nam sinh khoa văn học chưa bao giờ thay đổi, từ năm nhất đến năm cuối, cho đến tận hiện tại cô đã học thạc sĩ năm hai rồi, nhắc đến việc muốn quay video tuyển sinh, người đầu tiên mọi người nghĩ đến vẫn chính là cô.

Buổi diễn thuyết được bố trí trong một hội trường cỡ trung, giáo sư còn chưa đến, hội trường với mấy trăm người gần như chật kín, Lâm Dĩ Nhiên đang định tìm một chỗ trống ở phía sau, lại nghe thấy có người gọi cô ở phía trước.

"Dĩ Nhiên, ở đây."

Lâm Dĩ Nhiên nhìn sang, nhìn thấy Phương Đình Chiêu đứng dậy vẫy tay với cô.

Phương Đình Chiêu và Lâm Dĩ Nhiên cùng khóa, là con trai của Phó viện trưởng học viện kinh tế, cũng học thạc sĩ năm hai với Lâm Dĩ Nhiên nhưng chuyên ngành thì khác. Phương Đình Chiêu ở trường cũng được xem như là một nhân vật nổi tiếng.Thời là sinh viên, cậu ta xuất hiện trên một chương trình truyền hình về thơ ca và thể hiện rất tốt, khi đó cậu ta thu hút khá nhiều fan hâm mộ, video về cậu ta lan truyền rộng rãi trên mạng. Nhưng mà cậu ta không lợi dụng sự nổi tiếng lúc đó để mở tài khoản Weibo hay phát triển trên các nền tảng mạng xã hội, chắc tại vì trong xương máu cậu ta có ngấm một chút sự thanh cao của văn nhân, không để những thứ kia vào mắt, vì vậy mà bây giờ trên mạng rất ít người nhắc đến, nhưng mà ở trường học thì vẫn là một nhân vật nổi tiếng.

Lâm Dĩ Nhiên đi qua chào hỏi” Cậu cùng đến à?”

“Hôm nay vừa hay có việc ở trường, nên đến nghe xem.” Cậu ta bước sang một bên, nhường chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Lâm Dĩ Nhiên ngồi, “Ở đây còn chỗ, cậu ngồi đi.”

Xung quanh có nhiều sinh viên biết họ, cười cười một cách ám muội.

Cặp đôi này là một chủ đề nóng trong học viện, bất kể sự xuất sắc hay nổi tiếng của họ, việc Phương Đình Chiêu theo đuổi Lâm Dĩ Nhiên không có gì bí mật.

Trong buổi họp mặt nghiên cứu sinh kỳ đầu tiên, sư huynh đã đùa hỏi Phương Đình Chiêu có thích cô gái nào không, Phương Đình Chiêu ngay lập tức thừa nhận rằng anh rất ngưỡng mộ Lâm Dĩ Nhiên.

Vốn dĩ chuyên ngành của anh ấy không học ở trường này, lần đầu tiên anh gặp Lâm Dĩ Nhiên là ở trong học viện sau khi bắt đầu học thạc sĩ, khi đó Lâm Dĩ Nhiên buộc tóc cao, mặc váy dài, mỉm cười và nói chuyện với người khác. Lâm Dĩ Nhiên vốn ở trường này học lên thạc sĩ, vì thế rất nhiều người biết cô. Lúc đó, khi cô nói chuyện ánh mắt liếc nhìn qua Phương Đình Chiêu, liền mỉm cười lịch sự với anh rồi giơ tay lên chào.

Cả hai đều học cùng chuyên ngành, càng tiếp xúc với nhau thì càng bị thu hút, mặc dù Phương Đình Chiêu chưa trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với Lâm Dĩ Nhiên nhưng những người xung quanh anh đều đang cố gắng ghép đôi cho bọn họ.

"Tôi nhờ bạn giúp giữ chỗ trước rồi, không sao đâu, không cần phiền cậu." Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười.

Phương Đình Chiêu cũng không nói thêm gì, Lâm Dĩ Nhiên liền vẫy tay chào cậu ta, hướng phía sau đi đến.

Tới nghe diễn thuyết đa số đều là sinh viên viện văn học, giảng viên nhiều lúc không ở trường thì Lâm Dĩ Nhiên chính là người đứng lớp, vì thế hầu hết sinh viên khoa văn đều biết cô.

Cô đi đến hàng ghế phía sau, đi hướng tới nữ sinh ngồi cạnh bạn học, cô gái vẫy tay với Lâm Dĩ Nhiên: “Học tỷ, ở chỗ này”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn cô gái, cười một cái

Nữ sinh này là lớp trưởng của một khóa Lâm Dĩ Nhiên từng dạy qua, năm nay học năm ba, cũng muốn giống Lâm Dĩ Nhiên học lên thạc sĩ, vì vậy hỏi qua Lâm Dĩ Nhiên rất nhiều việc, cả hai còn kết bạn Wechat.

Lâm Dĩ Nhiên ngồi xuống sau đó nhỏ giọng hướng cô gái cảm ơn.

“Khách khí làm gì thế chị” Cô gái ngồi cạnh cô có chút bối rối, tầm mắt kìm không được mà dừng lại ở trên mặt Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên không được tính là một người con gái có vẻ đẹp tuyền thống, cô lớn lên nhìn thanh tú, làn da rất trắng, trên mặt còn có vài nốt ruồi nhỏ xinh, lúc mắt cô nhìn xuống lông mi che phủ đôi mắt khiến cảm giác tồn tại của cô cũng hạ xuống, lại nâng mắt lên nhìn sẽ khiến cho nguời đối diện trái tim chợt nổi lên gợn sóng.

“Học tỷ, chị cũng đẹp quá rồi” Bên cạnh nữ sinh cầm lòng không được mà nói, Nói xong lại ngượng ngùng cười cười.

“ Em cũng rất đẹp mà, mắt em to này, không cần trang điểm cũng thấy linh động” Lâm Dĩ Nhiền cười cười nói. Cô nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, tốc độ không quá nhanh, cả người toát ra vẻ chân thành ôn nhu.

Không khí của buổi diễn thuyết rất tốt, giáo sư thuyết giảng quen rồi, hơn nữa dù sao đây cũng không phải là buổi diễn thuyết mang tính học thuật nên cả buổi diễn ra rất thoải mái, thỉnh thoảng cả khán phòng còn cười rộ lên.

Lâm Dĩ Nhiên thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nữ sinh bên cạnh thỉnh thoảng sẽ thì thầm với cô để trao đổi, lúc nói chuyện ánh mắt luôn không rời khỏi gương mặt cô.

Khó trách chị Dĩ Nhiên không bao giờ mất danh hiệu nữ thần, gương mặt này ai nhìn mà không động lòng chứ, nữ sinh trong lòng nghĩ.

Cuối buổi diễn thuyết, Lâm Dĩ Nhiên nhận được tin nhắn, cô bấm đọc rồi trả lời: Được, biết rồi.

Buổi thuyết trình kết thúc, Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười chào tạm biệt nữ sinh bên cạnh, cố ý ở lại dọn dẹp chút rồi mới rời đi, lúc cô ra khỏi hội trường thì chẳng còn lại mấy người.

Thật không ngờ Phương Đình Chiêu lại vẫn đứng ở cửa đợi cô.

Lâm Dĩ Nhiên có chút kinh ngạc, Phương Đình Chiêu hỏi cô: "Trưa nay cậu có kế hoạch chưa? Cùng mình ăn một bữa nhé?"

Lâm Dĩ Nhiên lắc lắc điện thoại, nói: “Không ăn đâu, mình có chút việc.”

Phương Đình Chiêu lại hỏi:” Phải đi ra ngoài sao”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu: “ Đúng thế.”

“Vậy mình đưa cậu đi?” Phương Đình Chiêu vội nói.

“Không cần, không cần, mình gọi xe là được.” Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười “Cậu là người bận rộn, không làm phiền cậu nữa.”

Phương Đình Chiêu cũng không bận tâm, chỉ cùng Lâm Dĩ Nhiên đi bộ một đoạn, đến đường lớn, Lâm Dĩ Nhiên quay về ký túc xá, Phương Đình Chiêu đi đến bãi đỗ xe.

Lâm Dĩ Nhiên những năm này ở trường hầu như chưa từng ăn cơm một mình cùng nam sinh, người theo đuổi cô không ít, thế mà cho đến bây giờ lại chẳng được mấy người thành công.

Đều nói Lâm Dĩ Nhiên là hoa khôi cao lãnh của viện Văn học, mấy năm nay ngay cả một tin đồn yêu đương cũng không có. Con người lớn lên thân thiện, đối với ai cũng hòa nhã nhưng thực sự rất khó hẹn riêng cô.

Nhưng mà hai giờ sau –

Trong một căn hộ cỡ trung hai phòng ngủ, rèm cửa sổ kéo xuống, che khuất đi ánh nắng phía bên ngoài, chỉ để lại một tia nắng xuyên qua khe hở rèm.

Lâm Dĩ Nhiên bị ép vào sau cửa, cổ ngẩng cao, xinh đẹp tựa thiên nga. Dưới tai phải có một nốt ruồi nhỏ cách tai tầm 1cm. Lâm Dĩ Nhiên nhắm mắt lại, hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào một bên cổ cô, nâng cằm cô lên là một bàn tay rất bẩn. Xung quanh tràn ngập mùi nước hoa của cô và mùi mồ hôi của đàn ông, tất cả trộn lẫn với nhau thành một mớ hỗn độn.

“Khâu Hành --” Lâm Dĩ Nhiên cau mày gọi anh, nói,” Có chút đau.”

Người ở đối diện ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như thợ săn đang nhìn con mồi.

Chiếc váy trắng của Lâm Nhất Nhiên đã bị vấy bẩn, trên tay của người đàn ông này đầy dầu nhớt, chiếc váy trắng bị anh ta chà xát làm bẩn một mảng.

Giống như Lâm Dĩ Nhiên trước mắt vậy.

Người con gái được gọi là nữ thần của khoa văn học, hoa khôi cao lãnh trong mắt mọi người, ở bên ngoài thì lạnh lùng thanh cao, nhưng vài năm trước lại sớm đã cùng người đàn ông trước mắt có một thỏa thuận không rõ ràng.

Rèm cửa trong phòng che kín ánh nắng buổi chiều, dáng vẻ trong trắng và gọn gàng của Lâm Dĩ Nhiên lúc sáng khi giúp nam sinh quay video tuyển sinh đã không còn nữa, tóc tai rối loạn, chiếc váy đang mặc càng không dễ nhìn. Lớp trang điểm nhẹ trên mặt cô đã có chút nhòe, mắt cô đỏ hoe.

Trong nhà còn có một người đang tắm, tiếng nước xối trong phòng truyền đến. Lâm Nhất Nhiên cực kỳ buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng cô không thể cứ ngủ trong tình trạng bừa bộn như vậy được.

Người đàn ông mới tắm xong trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, để thân trần, những vết bẩn và mổ hôi trước đó đã được rửa sạch, mái tóc ngắn còn hơi ẩm, dầu nhớt bẩn trên tay không thể rửa sạch hoàn toàn, vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy.

Lâm Dĩ Nhiên bước vào phòng tắm, từ tủ đựng đồ phía sau gương lấy ra bông tẩy trang, thoải mái lau mặt.

“Ngày mai anh đi sao?” Lâm Dĩ Nhiên hỏi.

Người đàn ông lấy trong tủ lạnh ra một lon soda, mở ra, uống một ngụm rồi nói: “Đi.”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, cả hai đều không nói gì, rèm cửa vẫn hạ xuống, trong phòng từ đầu đến cuối mang một cảm giác tối tăm buồn tẻ, mang theo cảm giác nhớp nháp của mùa hè.

Lâm Dĩ Nhiên rửa mặt sạch sẽ, búi cao tóc, Khuôn mặt khi không trang điểm tuy kém nổi bật hơn bình thường nhưng mang đến cảm giác tươi tắn và sạch sẽ hơn, với phần đuôi mắt đỏ hoe trông cô lại càng mỏng manh yếu đuối.

“Lần sau khi nào thì anh quay lại?” Lâm Dĩ Nhiên lại hỏi.

“Không muốn tôi trờ về?” Khâu Hành dựa vào cửa trả lời tin nhắn trên điện thoại, ngước mắt lên nhìn Lâm Dĩ Nhiên, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Lâm Dĩ Nhiên không nhìn lại, chỉ nói:”Em không có ý đó.”

Tầm mắt của Khâu Hành lại rơi trên điện thoại.”Không biết.”

Lâm Dĩ Nhiên không nói thêm gì nữa, đóng cửa chuẩn bị đi tắm.

Trên người Khâu Hành luôn bẩn và đẫm mồ hôi, anh hầu như lúc nào cũng làm bẩn váy của Lâm Dĩ Nhiên, anh thô lỗ, không dịu dàng, luôn khiến cô phải nói đau.

Anh không học đại học, tốt nghiệp cấp ba liền bước chân vào xã hội. So với những nam sinh xuất khẩu thành thơ ở trường thì anh hoàn toàn có thể coi là một người thô lỗ.

Lâm Dĩ Nhiên và anh như người của hai thế giới, làm thế nào cũng không thể giao nhau.

Lâm Dĩ Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn là chiếc váy dính bẩn ban nãy, cô không để quần áo ở đây, chỉ có quần áo để trong tủ phòng ngủ, nhưng ban nãy lại quên không mang vào.

Khâu Hành vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nghiêng người về phía trước gửi tin nhắn, mấy năm gần đây, Lâm Dĩ Nhiên vẫn không thể nghe hiểu tiếng địa phương của anh ấy.

Hôm nay Lâm Dĩ Nhiên không rời đi, buổi tối qua đêm ở đây.

Trong tủ có đồ ngủ của cô, bàn trang điểm có mỹ phẩm. Khâu Hành đi mua đồ ăn, Lâm Dĩ Nhiên ăn được một chút liền thấy no. Khâu Hành một bên ăn nốt phần còn lại một bên vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại. Anh dường như đang gặp chuyện rắc rối, khi nói chuyện liền cau màu, khiến anh nhìn trông hung dữ hơn.

Điều này khiến Lâm Dĩ Nhiên nhớ đến khoảng thời gian đầu gặp anh, Lâm Dĩ Nhiên lúc đó nghĩ anh cả ngày đều có chuyện không vui, nhưng lúc đó Lâm Dĩ Nhiên chỉ có thể ôm chặt lấy anh, nhất thời không dám buông lỏng.

Ngày hôm sau Khâu Hành thức dậy từ sớm, tối qua mệt quá, Lâm Dĩ Nhiên vốn dĩ ngủ rất say, nhưng vẫn bị động tác của Khâu Hành làm cho tỉnh giấc.

Cô ngồi dậy, chăn tuột khỏi người, trên người cô mặc chiếc áo phông ngắn tay hơi rộng của Khâu Hành. Quần áo rất cũ, dường như dã được giặt đi giặt lại nhiều lần. Vào ngày hè, đôi khi cô chỉ mặc một bộ quần áo cũ của Khâu Hành để đi ngủ, quen rồi nên cũng thấy thoải mái hơn khi mặc đồ ngủ,

Khâu Hành tắm rửa xong vào phòng tìm quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi tay ngắn mặc vào.

"Tôi không biết khi nào mới có thể quay về, có lẽ hai tháng tới cũng không trở lại."

Khâu hành cởϊ qυầи soóc mặc ở nhà thay vào một chiếc quần đùi bên ngoài, động tác không hề tránh né Lâm Dĩ Nhiên, một bên nói chuyện với cô: “Em nếu như trông muốn quay lại, trước khi rời đi liền thu dọn đồ đạc đi.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Lâm Dĩ Nhiên, vỗn dĩ Lâm Dĩ Nhiên mới tỉnh dậy có chút không tỉnh táo, ngay lúc này liền hoàn toàn thanh tỉnh, cô mở to mắt nhìn Khâu Hành.

Khâu Hành quay người lại, ngồi xổm xuống tìm tất trong ngăn kéo.

Lâm Dĩ Nhiên chậm rãi nói:”Vẫn còn mấy tháng, em không vội dọn đồ.”

“Sợ tôi trở lại vẫn tìm em?” Khâu Hành không để ý nói, “ Tôi dù quay về cũng không tìm em, không cần lo, dọn hết đồ đi.”

Lâm Dĩ Nhiên không nói gì nữa, chỉ nhìn Khâu Hành.

Trước khi rời đi, Khâu Hành thu dọn đồ đạc quay vào gặp cô, nhìn thấy Lâm Dĩ Nhiên vẫn ngồi yên như ban nãy, nói “Tôi đi rồi, có chuyện muốn nói?”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, mím môi nói:” Chúng ta đã thống nhất là đến tháng chín, nếu anh trở về trước lúc đó thì nói với em, em không nợ anh.”

“Vài tháng cũng không bao lâu, thôi vậy.”

Khâu Hành nói xong, đang định rời đi, ngẫm một chút rồi dừng lại, đi tới đứng cạnh giường, đặt tay lên đầu Lâm Dĩ Nhiên, không mấy nhẹ nhàng xoa tóc cô.

“Em không nợ tôi gì cả, mấy năm nay coi như tôi chiếm tiện nghi của em.” Khâu Hành cúi đầu nhìn cô,” Lần này ra đi, em và cuộc sống cũ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, sau này trải qua một cuộc đời mới đi.”

Lâm Dĩ Nhiên mím chặt môi, không nói gì.

“Tiểu Thuyền của chúng ta lớn rồi.” Khâu Hành cuối cùng dùng lực xoa đầu cô hai cái, đôi mắt mang theo ý cười, hiếm khi thấy được sự ôn nhu.

“Đi đây.” Khâu Hành xoay người rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt Lâm Dĩ Nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô và Khâu Hành ngủ cùng giường sáu năm.

Từ cô bé mười chín tuổi đến hiện tại hai mươi lăm tuổi, cô một mặt là bông hoa thanh cao trong mắt người khác, một mặt ở bên cạnh Khâu Hành sáu năm lăn lộn trên giường.

Chính vừa lúc nãy, Khâu Hành thông báo thỏa thuận của bọn họ đến hạn rồi, sáu năm của cô cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Lâm Dĩ Nhiên cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên tay.

Đây là sáu năm cô không thể công khai, sáu năm bối rối, sáu năm hỗn loạn. Từ nay trở đi, cô không cần phải nằm trên giường của ai nữa, cũng không cần ngoài sáng một kiểu trong tối một kiểu nữa.

Nhưng đây cũng là sáu năm duy nhất trong quãng đời trưởng thành của cô, sáu năm ở bên Khâu Hành, là sáu năm thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời của cô.

p/s: Đây là truyện đầu tay mình dịch, hi vọng mọi người sẽ thích, ủng hộ mình nhé ^.^