Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 64: Cứ tiếp tục nói đi

Triệu Nhã Nam thật sự cảm thấy không được tự nhiên với cách gọi thân mật này, cô không khỏi nổi da gà khắp người, cau mày nói: “Hoặc là gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là... Tiểu Triệu cũng được!”

“Được thôi, Nam Nam.”

Triệu Nhã Nam suýt nữa đã ngã quy, nhịn không được muốn mắng, đi vòng sang bên cạnh xe, khi lấy chìa khóa mở cửa, cô phát hiện ra một điều khiến cô càng suy sụp hơn...

“Lốp xe của tôi đâu?”

Sở Vũ Hiên vội vàng đi lên xem xét thì phát hiện bánh trước bên trái của chiếc Maserati đã không cánh mà bay, anh mím môi, phẫn nộ nói: “Con mẹ nó, ai làm thế? Đúng là nhiều kẻ biếи ŧɦái mà!”

Ngay cả kẻ ngốc cũng biết ai đã làm điều này.

Triệu Nhã Nam nhìn thủ phạm có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời trước mặt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Sở Vũ Hiên, anh thật nhàm chán!”

Sở Vũ Hiên cười tinh quái, không thừa nhận cũng không ngụy biện mà lấy điện thoại di động ra, chỉ vào thời gian trên màn hình: “Nam Nam, sắp muộn rồi đó.”

“Không phải anh nhàm chán mà là không biết xấu hổi”

“Cảm ơn đã khen.” Sở Vũ Hiên mở cửa bên ghế phụ, làm động tác “Mời lên xe”: “Lên xe đi, anh rất vui khi được làm trâu làm ngựa cho vợ.”

Buồng phổi của Triệu Nhã Nam sắp nổ tung vì tức giận, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng lên xe.

Dọc theo đường đi, hai vợ chồng không hề có bất kỳ tương tác nào, Sở Vũ Hiên toàn nói chuyện hài độc thoại.

Nhưng có một điều phải nói là Sở Vũ Hiên lái xe rất ổn định, Triệu Nhã Nam có cảm giác ngồi trên xe khá tốt.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là chiếc xe thực sự có hộp số sàn và cần số dài đến mức đáng kinh ngạc.

Trong thời đại ngày nay, ai còn lái xe số thủ công chứ? Không biết người đàn ông chó má này rốt cuộc có đam mê gì.

Khi đến dưới lầu của công ty, có lẽ sợ nhân viên nhìn thấy cô đi làm với Sở Vũ Hiên, ngay khi xe dừng lại, Triệu Nhã Nam đã vội vàng muốn xuống xe.

“Vợ này, anh mất mặt như vậy sao?” Sở Vũ Hiên tháo dây an toàn, nhìn cô với vẻ mặt lưu manh, trong mắt có vẻ tủi thân.

Thân thể Triệu Nhã Nam cứng đờ, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng gọi tôi như vậy! Ngoài ra, trong công ty, hãy giữ khoảng cách với tôi, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách!”

Điều quan trọng phải nói ba lần.

Sở Vũ Hiên sờ sờ cằm: “Hay là làm thoả thuận đi? Từ nay về sau, nếu cho phép anh gọi em là Nam Nam ở nơi riêng tư, anh sẽ đồng ý hai điều kiện này, thế nào?”

Tuy rằng Triệu Nhã Nam tức giận, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện tốt, dù sao cô cũng không khống chế được miệng của tên chó này.

Tuy nhiên, cô không bày tỏ quan điểm của mình, nếu không sẽ chỉ làm cho tên đàn ông chó này được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Nếu em không nói, anh coi như em đồng ý rồi.” Sở Vũ Hiên mừng thầm.

Triệu Nhã Nam bước ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại. Khi quay lại, cô thấy một người quen cũ.

Đạo diễn Tống, người đã giúp nhà họ Cao chèn ép Triệu Nhã Nam trước đây, nhưng giờ đã thay đổi ý định, đang đứng ở lối vào bãi đậu xe với nụ cười nịnh nọt và nói: "Chào buổi sáng, sếp Triệu.”

Triệu Nhã Nam sững sờ một lát, sau đó bước lên phía trước lạnh lùng nói: “Đạo diễn Tống, đến đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?”

“Dự án chương trình tạp kỹ mà chúng ta đã bàn vào năm trước, những người ở trên nói... sếp Sở, chào buổi sáng!”

Đạo diễn Tống nói được một nửa thì nhìn thấy Sở Vũ Hiên đi tới, vội vàng chào hỏi.

Sở Vũ Hiên gật đầu đáp lại, loại đạo tặc gió chiều nào theo chiều ấy này khiến anh rất chán ghét, nếu không phải để ý tới mặt mũi của Triệu Nhã Nam thì anh hoàn toàn chẳng muốn quan tâm tới ông ta.

“Cứ tiếp tục nói đi, coi tôi như không khí là được.”

“Ồ, tôi... Thật ra tôi chỉ đi ngang qua, cho nên nhân tiện đến nói với sếp Triệu, tổ chương trình tạm thời quyết định thay đổi thời gian phát sóng ban đầu từ tối chủ nhật sang tối thứ sáu, đồng thời ghi hình cũng đổi thành phát sóng trực tiếp. Ngoài ra... ban giám khảo vốn được dự định là ngôi sao phim truyền hình kỳ cựu cũng đã thay đổi. Những người ở trên muốn được thay thế bởi những người từ các công ty truyền thông lớn làm giám khảo..."

Dự án mà đạo diễn Tống đang nói đến là một chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng diễn viên có tên “Tôi là người qua đường”, nghe nói là dành cho đa số diễn viên phụ nhưng trên thực tế, đối tượng tham gia cơ bản là những cổ phiếu tiềm năng được các công ty truyền thông lớn phát hiện, thậm chí cả những gương mặt mới đã ký hợp đồng, ví dụ như một người mới tên là Kim Thư Hàm từ truyền thông Thanh Nhã đã được Triệu Nhã Nam bí mật cử đến tổ chương trình.

Không nghi ngờ gì nữa, họ muốn những người mới này lộ mặt trên chương trình và trở nên nổi tiếng.