Muội giấy quá cảm tính, cảm giác của Y Lộ Thước không khỏi càng thêm đồng tình, đôi mắt rưng rưng cùng hai nàng nói lời từ biệt.
Chờ khi thân ảnh các nàng biến mất, lập tức liền thu hồi nước mắt.
- Đinh! Ký chủ thành công thu phục hai muội giấy, Tấu Địch Khách sơn trang còn thiếu một quản gia, mong ký chủ sớm xem xét nhân tuyển.
Trên mặt đều là nước mắt, Y Lộ Thước đang định dung tay áo lau mặt, một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt hắn.
Nhìn khăn tay màu lam nhạt trong tay đối phương, hắn ngẩn ra, thuận thế nhìn lên.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, diễn viên ưu nhã tuấn mỹ hơi nhếch môi cười nhìn mình, nụ cười nhạt ôn nhu thật đẹp cùng chói mắt.
* * *!
Ánh mặt trời thật chói mắt a!
Y Lộ Thước dụi mắt, tiếp nhận khăn tay lau mặt mình.
Diễn viên tựa hồ cười càng thêm ôn nhu sao?
Rốt cục ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì?
Y Lộ Thước yên lặng đưa trả khăn tay cho diễn viên.
Sở Lưu Hương xác thực rất cao hứng, hiện tại hắn có thể xác định mình cũng không có đắc tội qua đối phương.
Vì thế không cần lo lắng mình sẽ giống như Thạch Quan Âm, dưới tình huống không rõ bị người hung hăng hố một phen.
Cứ như vậy tâm tình làm sao có thể không tốt, đương nhiên tươi cười càng thêm sáng lạn.
Mắt không thấy tâm không phiền, Y Lộ Thước rõ ràng quay đầu nhìn sát thủ, tốt xấu hai người nghề nghiệp giống nhau cũng có lời nói chung, có thể cùng nhau đàm nhân sinh đàm lý tưởng!
Nhất Điểm Hồng nhìn hắn nói:
- Các ngươi đi trước.
Y Lộ Thước hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Nhất Điểm Hồng nói:
- Ta muốn đi tìm một người.
Y Lộ Thước nghĩ nghĩ, nói:
- Khúc cô nương sao? Chỉ sợ nàng sẽ không đi với chúng ta.
- Các ngươi ai cũng không đi được.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Khúc Vô Dung đi tới, một than áo trắng cùng khăn bịt mặt, mọi người chấn kinh nhìn nàng, nhìn cánh tay phải của nàng.
Chỉ thấy cổ tay phải của nàng đã gãy, quấn lên tầng tầng vải xô, còn chảy ra chút hồng sắc, nhìn thật chướng mắt kinh tâm.
Kịch tình vẫn vô cùng cường đại.
Tuy có Y Lộ Thước làm biến đổi, nhưng Thạch Quan Âm vẫn sản sinh nghi kỵ với Khúc Vô Dung như trong nguyên tác, bức nàng tự mình chặt bỏ cổ tay phải.
Nhất Điểm Hồng gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay phải của Khúc Vô Dung, khàn giọng nói:
- Tay ngươi..
Khúc Vô Dung lạnh lùng nói:
- Liên quan gì ngươi.
Người có thể làm Khúc Vô Dung bị thương sẽ là ai?
Nhất Điểm Hồng trầm mặc, đôi con ngươi sắc bén tràn ngập sát ý, sát ý đối với Thạch Quan Âm.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi đi theo ta.
Khúc Vô Dung cười lạnh nói:
- Vì sao ta phải đi theo ngươi.
Nhất Điểm Hồng nói:
- Nếu ngươi không đi, ta sẽ lưu lại cùng ngươi.
Thân hình Khúc Vô Dung run lên, lớn tiếng quát:
- Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Nếu ngươi muốn chết thì cứ lưu lại! Chết sống của ngươi lại có quan hệ gì với ta!
Tuy nói như thế nhưng nàng lại chảy nước mắt.
Vây xem một màn này, Y Lộ Thước âm thầm vươn ngón cái với Nhất Điểm Hồng.
Đừng thấy lãnh khốc sát thủ sẽ không biết nói lời ngọt ngào, lời nói ra uy lực lại lớn gấp trăm lần, trong nháy mắt liền thu hoạch được một vị muội giấy.
Còn chưa bỏ dịch dung, Y Lộ Thước vẫn sắm vai Hoàng Thường, một tay vỗ lên vai Khúc Vô Dung, nói:
- Xú nha đầu, thích thì cùng đi đi thôi, dây dưa lại giống cái gì chứ.
Khúc Vô Dung giật tay hắn, lạnh giọng nói:
- Ta còn chưa thể đi.
Y Lộ Thước trừng mắt nhìn, nói:
- Không bao lâu nữa các tỷ muội trong cốc đều sẽ rời khỏi, ngươi muốn một mình lưu lại sao?
Khúc Vô Dung nhíu mày hỏi:
- Rời khỏi?
Y Lộ Thước nói:
- Nếu không tin thì ngươi có thể hỏi Hồng huynh, lời của hắn ngươi nên tin đi.
Khúc Vô Dung nhìn qua Nhất Điểm Hồng, đợi hắn giải thích xong, nàng vùng vẫy một phen, cuối cùng nói:
- Được.
Ngay lúc này Y Lộ Thước lại nghe được thanh âm hệ thống.
- Đinh! Nhân tình mà Thạch Đà thiếu Cơ lão bản đã trả xong, mời ký chủ trong vòng năm phút từ biệt đoàn người diễn viên.
Y Lộ Thước dừng chân lại, thấy mọi người nhìn về phía hắn, bèn nói:
- Các vị, ta nên đi rồi.
Mọi người sửng sốt, Sở Lưu Hương dẫn đầu phản ứng, nói:
- Ngươi không rời khỏi cùng chúng ta sao?
Y Lộ Thước nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hương soái còn nhớ được tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
Một thùng nước lạnh, một đoạn ngâm thơ, họa diện thả vè trong trí óc.
Sở Lưu Hương nói:
- Ký ức còn mới mẻ.
Chợt ngừng lại, hắn nói:
- Khi đó những lời ngươi nói.. không phải vui đùa?
Y Lộ Thước ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc cao thâm khó đoán:
- Con người của ta cũng không nói dối.
* * *!
Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn từng nghe hắn nói dối vô số lần!
- Như vậy từ biệt, có duyên giang hồ gặp.
« Nàng » đối diện mọi người, khuôn mặt hiện vẻ tươi cười nhàn nhạt, hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mặt trời phủ thêm cho « nàng » một tầng áo khoác thánh khiết, trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, thân hình nhu nhược của « nàng » nhẹ nhàng bay lên, cuối cùng..
Bay lên trời!
- Ta chịu ý chỉ của thần, cứu các ngươi trong nước sôi lửa bỏng..