Có siêu đại Bug như Y Lộ Thước, bốn người Sở Lưu Hương chỉ dùng ba ngày đi tới Lục Châu.
- Đinh! "Tỳ bà công chúa ham sắc đẹp, trong hồ tắm trần đầy kiều diễm", hoa đào của diễn viên thiếu một cành, ký chủ thủ đoạn giỏi, thưởng một bộ suối nước nóng hoa thanh, một bộ mặt màng dưỡng da, một bình tinh dầu mượt da, ký chủ tìm thời gian ngâm ôn tuyền hưởng thụ niềm vui thú đi.
- Đinh! "Hoa đào xuân thủy lục, trong nước uyên ương tắm", mời ký chủ bảo thủ cứng nhắc linh động một chút, mời diễn viên cùng nhau ngâm ôn tuyền đi.
Hoa đào của diễn viên không còn?
Là bởi vì hắn can dự?
Thật sự là thật có lỗi.
Lương tâm thiện lương của Y Lộ Thước gặp một tia khiển trách, trực tiếp biểu hiện – thỉnh thoảng dùng ánh mắt áy náy bí ẩn nhìn diễn viên, nghĩ thầm hay là tiếp nạp ý kiến của hệ thống, chọn cái ngày mời diễn viên miễn phí ngâm ôn tuyền làm một lần spa gì đó.
Về phần hoa đào còn có xuân thủy còn có hai con vịt gì đó, ngượng ngùng, trình độ văn hóa có hạn nên Y Lộ Thước đại thiếu gia nghe không hiểu văn phong kia, càng không rõ dụng tâm hiểm ác của hệ thống.
Sở - người đương sự - Lưu Hương không có bất kỳ phát hiện, hoặc là đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng, đang suy nghĩ đối phương thỉnh thoảng nhìn mình rốt cục là ý tứ gì.
Ánh mắt Cơ Băng Nhạn tương đối làm tặc, trong lúc vô ý chứng kiến đôi mắt « áy náy tâm hư » của Y Lộ Thước, liền có chút lưu ý.
Rồi mới, có lẽ đại khái là hiểu được, Y Lộ Thước làm ra chuyện gì không thể tha thứ đối đãi Sở Lưu Hương.
Tỷ như: Nâng góc tường.
Về phần vì sao lại là nâng góc tường, dự đoán lại là một chuyện xưa không thể nói.
Hoặc là trong tiềm thức Cơ Băng Nhạn hi vọng phát sinh sự kiện « tỷ như » này, để có thể cười nhạo Sở Lưu Hương đa tình phong lưu luôn nâng góc tường của người khác.
Lại nói, Sở Lưu Hương rốt cục nâng góc tường của ai, Cơ Băng Nhạn, ngươi phải chi một tiếng a!
- Đứng lại! Các ngươi là ai?
Một đám võ sĩ tuần tra ngăn cản đoàn người.
- Đinh! Võ sĩ tuần tra, ánh mắt của các ngươi bị hạt cát làm mờ sao? Bước chân của diễn viên ngươi cũng dám ngăn cản, rầm rĩ phô trương như vậy Quy Tư Vương biết không? Ký chủ mời tiến lên tiến hành đánh má, triển lãm một mặt cao quý lãnh diễm không cần giữ lại của ngài đi.
* * *!
Động tác vuốt tay áo của Y Lộ Thước chợt khựng lại, tiếp tục buông.
Hắn là một thanh niên có giáo dưỡng có văn hóa có tiền đồ (cũng không phải), chỉ số thông minh của hắn cùng hệ thống tuyệt đối không cùng một tầng cấp.
Sở dĩ vuốt tay áo chỉ vì có chút nóng nực, mới không phải hắn muốn đi lên đánh mặt người ta.
Sắc mặt lạnh lùng, Y Lộ Thước hạ mũ, ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc nhìn quanh tản lên sát khí thản nhiên.
Khuôn mặt bình thường của Y Lộ Thước lại là chứng minh thông hành tốt nhất.
Vừa nhìn thấy hắn, thái độ rầm rĩ của võ sĩ lập tức thay đổi 360 độ, cung kính nghênh đón mọi người vào trong lều của Quy Tư Vương.
Hồ Thiết Hoa sờ sờ đầu, không hiểu ra sao cả nói:
- Đây là tình huống gì?
Sở Lưu Hương cùng Cơ Băng Nhạn biết sự tình có liên quan với thân phận của Y Lộ Thước, tuy có nghi hoặc nhưng tạm thời áp trong lòng.
- Đinh! Đây là một cái lều hoa lệ, có trà, hoa quả tươi, rượu cùng đồ ăn, một đám hán tử vui vẻ tiêu diêu, là thiên đường trong sa mạc rộng lớn. Đoàn người diễn viên, lúc các ngươi chịu khổ chịu nạn, người ta trải qua ăn no uống đủ lại vui chơi. Mời ký chủ nói một câu, làm cho đám người ăn chơi hưởng lạc kia không thoải mái một chút.
Y Lộ Thước vốn không cần lên tiếng, hắn vừa tiến vào lều những người đó chứng kiến hắn, nguyên bản khuôn mặt tươi cười liền cứng lại trên khuôn mặt.
Quy Tư Vương chứng kiến Y Lộ Thước, kinh ngạc đẩy ra mỹ nữ trong lòng, đi ra ngoài đón. Ánh mắt vừa động nhìn thấy bốn người Sở Lưu Hương, cười nói:
- Nói vậy vài vị này chính là bằng hữu của Phú tiên sinh.
- Đúng vậy.
Thanh âm băng sương như máy móc làm lòng người sinh ra rét lạnh.
- Đinh! Ký chủ thành công thu hoạch vài ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận, danh hiệu "tuyệt thế mỹ nhân" thăng cấp thành "tuyệt thế mỹ nhân lãnh diễm vô song", thưởng một bộ áo trắng tiên khí miểu miểu.
- Đinh! Sư đệ Liễu Yên Phi ở đây, ký chủ có cần lên tiếng chào hỏi?
Y Lộ Thước cảm thấy kỳ quái, hắn lại không có sư phụ, ở đâu ra sư đệ.
- Đinh! Ký ức của ký chủ làm hệ thống nóng nảy, ngài còn nhớ được đồng chí Hoàng Phủ Cao hay không, không nhớ kỹ không quan hệ, hẳn là còn nhớ được Thạch Đà đi!
A nga!
Chính là chân hán tử bị Thạch Quan Âm cưỡиɠ ɧϊếp a!
Không cần chào hỏi.
Mỗi lần hắn chào hỏi người khác không biết vì sao đều dọa người.
Nhìn thấy tiểu sư đệ dùng tên giả Vương Trùng sắc mặt tái nhợt yếu đuối như có bệnh, cũng không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứa nhỏ đáng thương kia.
Trong tiếng tâng bốc của Quy Tư Vương, Y Lộ Thước vẫn lộ vẻ cao lãnh. Bốn người Sở Lưu Hương luôn bảo trì thần sắc mờ mịt, mãi tới khi bị đưa vào một cái lều tinh mỹ.
Hồ Thiết Hoa sờ đầu hỏi:
- Đây là tình huống gì vậy?
Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn nhìn Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước trừng mắt nói:
- Ta cùng Quy Tư Vương là đồng minh, không có nói cho các ngươi biết sao?
- Không có.
Ba người cùng lắc đầu.
Y Lộ Thước nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội nói:
- Thật có lỗi, sự tình nhiều lắm, đã quên.
Ha ha, chuyện nhiều lắm của ngươi chính là luôn răng rắc cắn quả táo sao.
Oán niệm của đoàn người thật lớn, thậm chí làm cho Y Lộ Thước cảm nhận được khí tức của chú ngữ oán.
Hắn cởϊ áσ choàng đặt sang bên, ngồi xếp bằng nói:
- Các ngươi muốn biết cái gì trực tiếp hỏi đi, ta nhất định sẽ nói nếu ta biết.
- Đinh! Trình độ văn hóa của ký chủ +1, hệ thống tát hoa chúc mừng.
* * *!
Sở Lưu Hương trực tiếp hỏi ra chuyện mình tò mò:
- Người trong lều kia tựa hồ rất sợ ngươi.
Y Lộ Thước nhíu mày, kiêu ngạo nói:
- Đó là đương nhiên.
Ánh mắt Sở Lưu Hương ôn nhu nhìn Y Lộ Thước chờ đáp án.
- Đinh! Ký chủ mời mượn nụ cười tà mị của Tây Tác, kể lại phong công vĩ tích của ngài.
Tùy ý cười, Y Lộ Thước băng sương nói:
- Các ngưi phải biết rằng, người bình thường như ta thật dễ dàng bị người xem thường. Cần làm cho những người khác không dám khi dễ, phải dùng chút bản lãnh thật sự. Con người ta luôn tương đối lương thiện hòa ái, nhưng nếu bởi vậy bị người mắng không phải nam nhân, vậy cũng không biện pháp, ta chỉ phải chiếu theo ý tứ của hắn làm một ít chuyện của nữ nhân.
* * *!
Mọi người.
- Đinh! Ký chủ bá khí trắc lậu, thành công triển lãm một mặt "cuồng huyễn bá túm điêu tạc thiên" với đoàn người diễn viên, thường một bộ áo dài màu đen cuồng huyễn bá túm.
Mọi người cảm giác không ổn.
Ngay sau đó Y Lộ Thước chứng thực trực giác của họ.
- Ai nha, chỉ là không cẩn thận làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.
Độc, thật sự là độc.
Đối với một nam nhân mà nói, đoạn tử tuyệt tôn so với chết còn là đả kích trầm trọng hơn!
"Hắn" là ai, mọi người muốn biết nhưng không thể hỏi.
Dù sao nam nhân đáng thương kia bị qua đả kích trí mạng, người thiện lương như bọn họ sao có thể xấu hổ đi hỏi người ta.
Sờ mó cằm, Y Lộ Thước thở dài nói:
- Ai, ta thật sự là thiện lương.
Vừa nói vừa làm như thật sự gật đầu.
* * *!
Bốn người Sở Lưu Hương.
Y Lộ Thước lại nói:
- Lời nói thật, lần này ta đến sa mạc ngoại trừ giúp Thạch Đà trả nhân tình, còn có một mục đích.
- Mục đích gì?
Sở Lưu Hương hỏi.