Tống Diệu Chi trong bữa tiệc tối nay ăn không ngon miệng.
Áp lực của hoàng đế quá mạnh, đặc biệt là giọng điệu “nuốt 3 vạn quân” sau lưng, khiến nàng cảm nhận được sự tức giận của hoàng đế và khí thế mạnh mẽ.
Đêm nay, cô luôn có cảm giác như mình đang ở trong một trò chơi, dù sao đây cũng là một cuốn sách, không phải thế giới thực.
Cô thậm chí không còn ký ức về quá trình trưởng thành của nguyên chủ, sự hiểu biết duy nhất về thế giới của cô chỉ là ký ức còn sót lại về cuốn sách gốc trong đầu.
Nhưng đêm nay thực sự đã trải qua một cơn khủng hoảng gay cấn, khiến cô hiểu rằng mọi chuyện xảy ra trên đời đều có liên quan mật thiết đến vận mệnh của mình.
Xem ra sau này nếu muốn hòa ly, phải để Tiêu Tử Khiêm tự mình đến gặp hoàng đế, để Tiêu Tử Khiêm gánh chịu cơn thịnh nộ của hoàng đế.
Ngồi trên xe ngựa trở về phủ tướng quân, Tiêu Tử Khiêm không ngừng nhìn chằm chằm Tống Diệu Chi.
"Tống Diệu Chi, hai năm không gặp, ngươi đã trở nên bản lĩnh và mưu mô hơn rất nhiều."
Tống Diệu Chi đang ngơ ngác thì Tiêu Tử Khiêm đột nhiên nhéo cằm cô.
Tống Diệu Chi bị buộc phải nhìn vào đôi mắt sắc bén của hắn, "Buông ra, đau quá." Tống Diệu Chi giơ tay nắm lấy tay Tiêu Tử Khiêm.
Nhưng thay vì buông tay, Tiêu Tử Khiêm lại siết chặt tay hơn, "Nguoie muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta sao?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, buông ra!"
" Ngươi đang chối bỏ cái gì? Không phải ngươi cũng giống như ta làm điều này với ngươi sao? Đây không phải là điều ngươi muốn sao!" Tiêu Tử Khiêm hung tợn nhìn chằm chằm vào cô, cúi người hôn cô.
chát!
Tống Diệu Chi giơ tay tát hắn một cái.
"Ngươi có phải điên rồi không?" Tống Diệu Chi ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, sau đó hất bàn tay đang giữ cằm cô ra, "Ngươi cho rằng ta là ai? Lâm Nhu Nhi để ngươi tùy tiện bắt nạt sao? Tiêu Tử Khiêm, Ngươi nhìn cho rõ, ta là Tống Diệu Chi và cha ta là Tể tướng!"
Tiêu Tử Khiêm nhìn Tống Diệu Chi với vẻ mặt giễu cợt: "Đừng lo lắng, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng,và ta cũng nhớ rất rõ ràng."
Trong lời nói của hắn ta vẫn còn điều gì đó chưa nói xong.
Hắn nhớ rõ nàng đã dùng quyền lực của mình để ép hắn cưới nàng như thế nào.
"Vậy thì hãy nhớ cho kỹ, để ta nhắc nhở ngươi về sau đừng phát điên trước mặt ta." Tống Dao lạnh lùng nói.
Xe ngựa chạy một mạch về phủ tướng quân, vừa dừng lại, Tống Diệu Chi lên trước vén rèm nhảy ra ngoài.
Thanh Vũ đang đợi cô ở cửa phủ tướng quân, khi nhìn thấy cô quay lại, nhanh chóng bước tới và khoác cho cô một chiếc áo choàng mỏng.
Đứng bên ngoài với Thanh Vũ là Lâm Nhu Nhi.
Tống Diệu Chi nhìn Lâm Nhu Nhi, nàng ta vẫn mặc bộ váy như lúc chiều, cũng không mặc áo choàng, trong tay chỉ có một chiếc áo choàng trắng dành cho Tiêu Tử Khiêm.
Lâm Nhu Nhi chú ý tới ánh mắt của nàng, nhìn về phía nàng, cúi đầu chào nói: "Nhu Nhi chào phu nhân."
Tống Diệu Chi gật đầu đáp lại, sau đó bước vào trong.
Thanh Vũ thấy vậy lo lắng nói: “Tiểu thư, chúng ta không đợi tướng quân sao?”
Tống Diệu Chi hừ lạnh một tiếng: "Hắn xứng sao?"
Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn cô.
Tống Diệu Chi không có giải thích gì với cô, chỉ đi vào trong, bước hai bước rồi lại nhìn Lâm Nhu Nhi nói: “Cho dù có phải đợi hắn ta, cô vẫn phải đặt thân thể của mình lên hàng đầu. Hãy chăm sóc bản thân kĩ hơn và cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Trong thời đại này , một cơn cảm lạnh nhỏ cũng có thể gϊếŧ chết một ai đó.
Lâm Nhu Nhi hiển nhiên không ngờ rằng Tống Diệu Chi sẽ nói ra những lời như vậy, lập tức quên mất phải phản ứng như thế nào.
Nhưng khi Lâm Nhu Nhi muốn nói lời cảm ơn, Tống Diệu Chi đã bước đi mất.
"Nhu Nhi, tại sao nàng ăn mặc ít như vậy?" Tiêu Tử Khiêm xuống xe, nhìn thấy Lâm Nhu Nhi liền không vui nói.
Lâm Nhu Nhi phục hồi suy nghĩ, khoác chiếc áo choàng trong tay choTiêu Tử Khiêm, dịu dàng nói: "Tướng quân, ta không lạnh. Tối nay tướng quân có ăn no không? Ta nấu canh cho tướng quân, người có muống dùng không?"
Không khí lạnh lẽo khắp cơ thể Tiêu Tử Khiêm ngay lập tức được Lâm Nhu Nhi xoa dịu.
Hắn nói: “Dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ uống một bát canh nàng nấu.”
Lâm Nhu Nhi ngượng ngùng cúi đầu.
Tiêu Tử Khiêm nhìn vẻ mặt của nàng, lại nghĩ đến vừa rồi Tống Diệu Chi kiêu ngạo trong xe ngựa, con gái tể tướng đúng là một con chuột chù!