Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam: [Tiếc thật, tôi vẫn thích hoạt động trên mạng hơn!]
Thẩm: [giơ tay]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [?]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [Cậu đang làm gì vậy? Đừng nói là cậu cũng đi, hahahahahahahahahahaha]
Thẩm: [Chúc mừng bạn đã trả lời chính xác, bạ được cộng hai điểm]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [???]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [Cậu mà cũng được coi là văn hóa truyền thống á???]
Thẩm: [Hmm...sao lại không nhỉ?]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: […]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [Đột nhiên tôi cảm thấy hoạt động này cũng không tuyệt vời nữa]
[Bạn đã xóa Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu khỏi cuộc trò chuyện]
Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu: [ Đm, Thẩm Tri Quyện, cậu lại giờ cái trò này nữa!!!]
Thẩm: [Ai bảo tôi là trưởng nhóm chứ?]
[Bạn đã xóa Thẩm Tri Quyện khỏi cuộc trò chuyện]
Thẩm: [Mọi người chắc không nghĩ tôi quá đang chứ?]
Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam: [Vỗ tay tung hoa]
Trong Nhà Có Một Kẻ Ngu Ngốc: [Vỗ tay tung hoa]
Hùng Hùng Hùng: [Vỗ tay tung hoa]
Thẩm Tri Quyện hài lòng: [@Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam, hẹn gặp lại ở sự kiện tuần sau~]
Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam: [Ok, ok, hẹn gặp lại vào tuần sau]
Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam đặt điện thoại di động xuống, ngẩng đầu hét lên: "Em yêu, không cần phải là bộ vest đó nữa, anh nghĩ một chiếc áo phông là đủ rồi!"
Thẩm Tri Quyện tình cờ nhận được điện thoại giao đồ ăn, cậu xỏ dép đi lấy đồ, nhưng cậu không biết sau khi cậu rời đi, trong phòng dần dần xuất hiện một bóng người đen vàng.
Phong Đô Đại Đế chống cằm, xuất thần lẩm bẩm: "Hình như… đúng là hơi đáng yêu thật."
Đế Thính nghe xong chân thành nói: "Bệ hạ, câu này thì ngài đang nói thật."
Phong Đô Đại Đế dừng một chút: "Im đi."
Đế Thính: QAQ
Đến ngày sự kiện của Cilicili, Thẩm Tri Quyện đến địa điểm sớm hơn, cậu đến gặp mặt Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam trước, lúc này mới cùng nhau đi vào nhà thi đấu.
Trong Nhà Có Một Chiếc Ghế Cam tên thật là Tạ Du, khuôn mặt trẻ thơ, văn nhã lại thanh tú, mặc áo T shirt cùng quần bò, đeo một chiếc kính gọng vuông, hoàn toàn không giống giáo sư đại học đã gần bốn mươi.
Hai người còn chưa vào nhà thi đấu thì đã bị người hâm mộ nhiệt tình phát hiện, vậy nên chỉ đành đứng lại để chụp ảnh cùng người hâm mộ.
Sự kiện lần này của Cilicili còn mời rất nhiều khán giả tới tham gia, những người tới toàn là người trẻ tuổi, còn có khá đông người mặc Hán phục.
Mọi người đều là người chung sở thích, vừa chụp ảnh vừa nói chuyện, vui vẻ hòa thuận.
Vào lúc này, phía sau truyền tới mấy tiếng la mắng thô lỗ: “Tránh ra, tránh ra, cứ chặn ở đây làm gì!”
Mấy chị gái đứng ở phía sau không kịp tránh, bị đẩy thẳng cái một.
Thẩm Tri Quyện và Tạ Du nghe thấy tiếng ồn ào ở sau lưng, nhận ra chỗ bất thường, lập tức xuyên qua đám đông: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bảo vệ ở nhà thi đấu vốn không cho phép bọn họ tụ tập ở cổng, nhưng lại không nói năng gì mà giơ tay đẩy người luôn. Có một chị gái trong đó suýt nữa là bị đẩy ngã, những người khác không nhìn nổi nữa nên lý luận với bọn họ, không ngờ thái độ của bọn họ càng ngang ngược hơn, mồm miệng mắng chửi lời không sạch sẽ, thậm chí còn hăm dọa đòi đánh người.
Thẩm Tri Quyện cùng Tạ Du lập tức bảo vệ người hâm mộ ở sau lưng: “Mấy người muốn làm gì?!”
Người bảo vệ đứng đầu nhai kẹo cao su, cợt nhả nói: “Bọn tôi có thể làm cái gì, bảo mấy người tránh ra. Nếu không mấy người đứng chặn ở đây thì người phía sau làm sao mà vào được?”
Nhưng thực ra, trước đó, Thẩm Tri Quyện và Tạ Du lo sẽ chặn phải người khác nên đã cố ý đi sang bên cạnh cửa rồi mới chụp ảnh cùng người hâm mộ, hoàn toàn không chặn lối vào.
Tạ Du nhịn cơn tức, lý luận với anh ta: “Cho dù bọn tôi có chặn lối vào thật thì các anh cũng có thể nói chuyện tử tế mà, sao phải động tay động chân?”