Phong Đô Đại Đế nhàn nhạt "ừm" rồi hỏi: "Nghe nói ngươi đã đưa ấn Mạnh Bà cho một người phàm?"
Mạnh Bà giật mình, cô ấy không ngờ anh đích thân đến nhân giới chỉ vì một chuyện tầm thường như vậy, cô ấy có chút khó hiểu nói: "Vâng…đúng vậy."
Phong Đô Đại Đế: "Cậu ta là người như thế nào?"
Mạnh Bà: "?"
Nhưng dưới ánh mắt áp bức của Phong Đô Đại Đế, cô ấy vẫn vắt óc nhớ lại: “Cậu ấy… rất can đảm, đầu óc linh hoạt, có phần…dễ thương?”
Phong Đô Đại Đế: “Dễ thương?”
Mạnh Bà: "Vâng... có sao không ạ?"
“Từ mắt nhìn của cả nhân giới lẫn địa phủ, cậu ấy khá dễ thương.” Cô ấy nghiêm túc bổ sung.
Phong Đô Đại Đế: "..."
Anh quyết định không vòng vo nữa, hỏi thẳng: “Nghe nói cậu ta dụ dỗ ngươi đến nhân giới?”
"Không!" Mạnh Bà ngạc nhiên nói: "Ai đồn bậy bạ vậy? Rõ ràng là ta tự mình muốn tới."
Phong Đô Đại Đế nhìn cô ấy một lúc, nhưng anh không thấy chút do dự hay chột dạ nào trên khuôn mặt cô ấy.
Mạnh Bà dường như nhận ra điều gì đó, cô ấy hỏi: "Bệ hạ, người phàm này có vấn đề gì sao? Nếu không, để ta lấy lại ấn Mạnh Bà..."
“Không cần.” Phong Đô Đại Đế nói xong lại biến mất trong bóng tối.
Âm khí trong phòng dần dần tiêu tán, thân thể anh cũng biến mất.
Mạnh Bà thở ra rồi từ từ ngồi xuống ghế, nhưng cô ấy vẫn có chút bối rối.
Tuy rằng cô ấy tự ý đến nhân giới là không tốt, nhưng cảm giác Bệ hạ sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ...
Cô ấy mở điện thoại lên, định hỏi Lục Chi Đạo, nhưng lại phát hiện trên điện thoại của mình hiện lên hơn chục tin nhắn, tất cả đều do Lục Chi Đạo gửi cho cô ấy, hình như mạng bị lỗi, cô ấy vừa mở mới nhận được.
Ông ta nói Bệ hạ đã tỉnh lại, và việc ranh giới Âm Dương sắp bị nứt cùng số lượng linh hồn chết oan uổng tăng đột biến.
Mạnh Bà sửng sốt, cô ấy không ngờ rằng sau khi cô ấy rời đi lại có nhiều chuyện xảy ra ở địa phủ như vậy.
Hai tin nhắn mới nhất là: [Người phàm mà ngươi đưa ấn Mạnh Bà cho hình như có liên quan đến cả hai chuyện này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?]
[Dù sao thì ngươi cũng biết rồi đấy, đừng nói gì linh tinh trước mặt bệ hạ]
Mạnh Bà: ...
Không, quá muộn rồi, nên nói hay không nên nói thì cô ấy cũng nói hết rồi.
Cô ấy tức giận ngửa mặt lên trời: Cái đồ mạng rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của ta!!
-
Sau khi Phong Đô Đại Đế rời khỏi quán trà sữa, một con chim to bằng hạt đậu nhảy ra khỏi tóc anh, từ từ trở lại kích thước bình thường nói: "Bệ hạ, A Mạnh không nói dối."
“Ta biết.” Phong Đô Đại Đế bình tĩnh nói: “Tuy cô ấy nghịch ngợm, nhưng trong chuyện phân rõ đúng sai, cô ấy chưa bao giờ phạm sai lầm.”
Đế Thính nghi hoặc nói: “Bệ hạ đã biết, vì sao còn phải đến nhân giới?”
Phong Đô Đại Đế nói: "Mạnh Bà phụ trách Luân Hồi Đạo, đây là chuyện rất quan trọng, phải xác nhận ta mới có thể yên tâm."
Đế Thính do dự một chút, nói: "Bệ hạ...Vừa rồi hình như ngài nói dối?"
Không ngờ Phong Đô Đại Đế lại không hề thấy chột dạ, anh nhẹ nhàng liếc hắn một cái: “Đế Thính, trên thế gian có một cuốn sách tên là “Nghệ thuật nói chuyện”, ngươi nên nghiên cứu kỹ nó.”
Đế Thính: QAQ
Phong Đô Đại Đế nhìn nhân giới thịnh vượng trước mặt, ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta đi thôi, đi gặp người phàm mà Mạnh Bà nói đến."
Lúc này, Thẩm Tri Quyện đang gửi đơn xin đổi tên cho nhân viên Cilicili.
Đây là cách cậu nghĩ ra để tự cứu mình sau một thời gian dài vật lộn.
Cứ như vậy, sau này nếu Bạch Vô Thường tìm được cậu, cậu có thể ngụy biện đó là "Bạch Vô Thường phân thường Giang Thành" làm, có liên quan gì tới Thẩm Tri Quyện cậu?
Nhân viên Cilicili rất nhanh đã gọi lại: “Bạn yêu dấu, sao tự dưng lại muốn đổi tên vậy? Có điều gì khiến bạn phiền lòng sao?”
Thẩm Tri Quyện: “Phiền lòng chuyện kiếp sau tôi không thể làm người.”