Kiều An Ni nói với Thẩm Tri Quyện, dị tượng bắt đầu vào khoảng một tuần trước.
Cha mẹ Kiều An Ni ly hôn sớm, cô ấy sống với cha.
Cha cô ấy, Kiều Hằng, là một thương nhân châu báu, sở thích của ông ấy là sưu tầm các đồ trang sức cổ, cách đây không lâu, ông ấy nhận được một chiếc lược cổ bằng đá quý rất tinh xảo đẹp mắt, nghe nói đã hơn hai trăm năm tuổi.
Kiều Hằng rất thích chiếc lược này, thường xuyên lấy nó ra khỏi két để thưởng thức.
Đêm mấy hôm trước, Kiều An Ni từ quán bar say khướt trở về phòng, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm đang chải tóc.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy là cha mình nuôi gái rồi đưa cô ta về nhà, cô ta thậm chí còn vô liêm sỉ! Tự tiện vào phòng ngủ sử dụng đồ của cô ấy!!
Cô ấy tức giận bước tới, túm lấy mái tóc dài của đối phương nhưng không ngờ vừa kéo nó đã tuột xuống.
Người đó quay đầu lại, không ngờ lại là cha cô!
Hơn nữa, lúc đó ông ấy còn dùng dáng tay hoa lan chỉ cầm chiếc lược ngọc, nháy mắt quyến rũ nhìn cô: “Ghét quá à!”
……
Kiều An Ni mất bình tĩnh nói: "Cậu tưởng tượng nổi tâm trạng lúc đó của tôi không?!"
Kiều Hằng có vẻ ngoài rất nam tính, lại tập gym quanh năm nên thân hình rất rắn chắc.
Thẩm Tri Quyện không khỏi rùng mình khi nghĩ đến cảnh ông ấy tạo dáng hoa lan chỉ, mắt nháy nháy quyến rũ, cậu nhìn Kiều An Ni lại thấy đồng cảm hơn một chút.
Kiều An Ni sụt sịt mũi rồi nói tiếp: "Tôi bị dọa sợ ngất ngay tại chỗ. Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cha tôi làm như không có chuyện gì xảy ra. Ông ấy còn trách tôi say rượu về nhà còn ngủ ngoài cửa..."
Lúc đó cô ấy còn tưởng chuyện đêm qua là mình mơ ngủ.
Mãi đến khi tắm xong, cô ấy ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị dưỡng da, mở ngăn kéo ra thì lại thấy bên trong là chiếc lược đá quý, trên răng có hai sợi tóc đen dài.
Mà là công chúa quán bar, Kiều An Ni để tóc ngắn nhuộm màu hồng thời trang.
Vì vậy chắc chắn đó không phải tóc của cô ấy.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua hiện lên trong đầu cô, cô sợ đến dựng tóc gáy.
Cô ấy nhanh chóng nói với Kiều Hằng chuyện này, nhưng Kiều Hằng hoàn toàn không tin, mắng cô ấy rảnh rỗi sinh nông nổi.
Kiều An Ni không còn cách nào khác, phải nhờ người lắp camera trong phòng cô ấy.
Cô ấy không dám ở nhà mà đến ngủ nhờ nhà một người bạn.
Đêm đó cô ấy không thể nào ngủ yên ổn được, cứ ngủ là lại mơ thấy cha cô ấy tạo dáng tay phong lan chỉ nhẹ nhàng nói với cô ấy: "An Ni, từ giờ đừng gọi ba là ba ba nữa, gọi mẹ nha con."
Kiều An Ni hoảng hồn bật dậy ngay lập tức.
Cô ấy nhanh chóng mở điện thoại, phát hiện trong phần mềm camera còn có thêm vài video.
Loại camera này có chức năng tự động theo dõi thông minh và có thể quay rồi lưu trữ video.
Người bán đảm bảo với cô ấy rằng ngay cả một con ruồi bay qua, camera cũng sẽ quay lại được và lưu trong điện thoại của cô ấy.
Kiều An Ni nơm nớp lo sợ ấn vào xem.
Video đầu tiên vào khoảng mười hai giờ.
Cửa phòng ngủ của cô ấy được mở ra, Kiều Hằng đội tóc giả chậm rãi đi vào, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu lặng lẽ chải tóc.
Dù Kiều An Ni đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi thấy cảnh tượng này, cô ấy vẫn sợ hãi đến mức suýt ném điện thoại đi.
Vì cha mình, cô ấy phải kìm nén nỗi sợ tiếp tục xem.
Kiều Hằng chải tóc một hồi, lại đứng dậy, mở tủ quần áo của cô ấy, bắt đầu thử từng bộ quần áo của cô ấy, không chỉ thử mà còn đứng trước gương õng ẹo tạo dáng.
Kiều An Ni muốn phát điên: "Huhuhu váy của tôi đều bị bục mất, CHANEL, DIOR, GIVENCHY… của tôi"
Thẩm Tri Quyện: "..."
Tóm lại, sau khi xem video, Kiều Hằng cuối cùng cũng tin và còn suy sụp hơn Kiều An Ni.
Kiều An Ni lúc này mới biết, hóa ra sáng nay Kiều Hằng tỉnh dậy, phát hiện lông chân mình đã biến mất, ban đầu ông ấy còn tưởng do Kiều An Ni nghịch ngợm, nhưng bây giờ xem ra rất có thể là chính ông ấy đã làm chuyện đó.