…
345L: [Người đăng bài Âm Phủ nào đó không phải giỏi nhất là lăng xê kiểu này sao? Cái gì mà Điềm Điềm, rồi cả mấy người nói nhìn thấy kiếp trước kia, toàn là đám acc ảo của cậu ta thôi… Còn chẳng phải là để nổi tiếng? Nếu không thì sao cậu ta có thể nhận được quảng cáo của TK. Cũng chỉ có mấy người ngu xuẩn nên mới bị cậu ta lợi dụng. Nói thật đó, với cái IQ này thì đừng lên mạng làm gì, quay về tìm chỗ nào mà đi xách vữa đi!]
346L: [??? @345L, mày có ổn không?]
350L: [@345L, bọn tôi đang thảo luận nghiêm chỉnh, anti cút ra chỗ khác được không?]
Dân mạng đến là cạn lời, 345L đúng là vô duyên thành tinh, sau đó thì một mình đi solo với tất cả bình luận, ra cái vẻ “tất cả mọi người đều say, chỉ mình tôi còn tỉnh”, càng đừng nhắc đến việc nhét cả vào vài câu lên mặt đầy buồn nôn, khiến người ta khó chịu. Đúng là thử thách tâm lý của dân mạng phát một luôn mà.
Dùng sức của một người để kéo bài đăng lên HOT, trôi nổi mãi cả buổi tối ở trang đầu.
Mà trung tâm của cuộc thảo luận – Thẩm Tri Quyện thì giờ lại không có tâm trạng quan tâm mấy thứ này.
Cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là phỏng vấn trợ lý mới.
Bài tuyển dụng kia của Thẩm Tri Quyện tuy rằng bị rất nhiều dân mạng mang ra đùa cợt, nhưng cũng có khá đông người nghiêm túc tới xin việc.
Thẩm Tri Quyện chọn tới chọn lui, chọn ra được một người có điều kiện phù hợp nhất.
Người này tên là Lý Tinh Nhiên, không cao lắm, da dẻ hơi nhợt nhạt, đeo một cặp kính gọng đen dày nặng, mang đầy phong thái của dân kỹ thuật.
Cậu ấy là sinh viên của đại học Khoa học và Kỹ thuật Giang Thành, khoa máy tính, cũng là sinh viên tốt nghiệp năm nay. Hơn nữa, hồi ở đại học cậu ấy còn học thêm một chút về kỹ thuật thiết kế và biên tập, sau này nếu Thẩm Tri Quyện bận quá thì cậu ấy cũng có thể trợ giúp.
Có điều, Thẩm Tri Quyện dù rất hài lòng với cậu ấy, nhưng cũng vẫn có chỗ hoài nghi: “Với thành tích chuyên môn của cậu thì chắc là có công việc tốt hơn có thể chọn chứ? Tại sao lại tới phòng làm việc bé tí này của chúng tôi?”
Lý Tinh Nhiên hiếm khi biểu lộ vẻ tức giận: “Bọn họ nói tôi không đủ hói, không giống như một lập trình viên giỏi!”
Thẩm Tri Quyện: À cái này thì…
Cậu nhìn bộ tóc đen nhánh, dày dặn tới mình còn phải hâm mộ của Lý Tinh Nhiên.
Cảm giác vô lý một cách khó hiểu, nhưng dường như cũng không có gì là sai trái.
Lý Tinh Nhiên lại khôi phục trạng thái ngại ngùng trước đó: “Xin lỗi anh nha ông chủ, cứ nhắc đến cái này là tôi lại dễ kích động…”
“Không sao, không sao, tôi có thể hiểu được.” Thẩm Tri Quyện lấy lại tinh thần, an ủi đối phương: “Này toàn là định kiến thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Lý Tinh Nhiên gật mạnh đầu, sau đó dạt dào mong đợi hỏi cậu: “Ông chủ, tôi đây có được coi là phỏng vấn thành công không?”
Thẩm Tri Quyện nghiêm túc giơ ngón tay lên: “Một câu hỏi cuối cùng.”
Lý Tinh Nhiên bị vẻ mặt của cậu lây nhiễm, cũng không khỏi phải ngồi thẳng dậy: “Anh cứ hỏi.”
Thẩm Tri Quyện: “Cậu không mê tín chứ?”
Lý Tinh Nhiên: “?”
Thẩm Tri Quyện ho khẽ: “Tuy rằng nội dung mà chúng ta làm có liên quan tới văn hóa truyền thống, nhưng bản thân tôi tin vào khoa học, kiên quyết không làm mấy thứ phong kiến, mê tín!”
Lý Tinh Nhiên hiểu ra, gật đầu: “Ông chủ cứ yên tâm, tôi không mê tín.”
Thẩm Tri Quyện an lòng, cười nói: “Vậy chúc mừng cậu, cậu đã được nhận.”
Trên mặt Lý Tinh Nhiên lộ vẻ vui mừng, lập tức tỏ ý hôm nay mình có thể đi làm luôn.
Thẩm Tri Quyện bèn giới thiệu phòng làm việc cho cậu ấy.
Bởi vì bây giờ chưa đông người, vậy nên nhà của cậu cũng kiêm luôn là phòng làm việc.
Cậu vừa mới mở cửa nhà, phát hiện đạo cụ lúc trước quay series Vô Thường vẫn chưa cất, trên bàn còn bày nhang đèn, tấm bát quái và tiền giấy, đĩnh vàng gì đó. Trông cả căn phòng chỗ nào cũng viết đầy bốn chữ “phong kiến mê tín”.