Hắc Bạch Vô Thường thẩm vấn mấy ngày liền, cuối cùng mới có được chút đầu mối mới.
Một con quỷ trong số đó có lẽ là chống trả khá kịch liệt nên không hoàn toàn lịm đi, nói rằng con đường mà người đàn ông kia dẫn nó đi hình như có một tấm bia đá.
Hắc Bạch Vô Thường gần như đồng thời cùng nghĩ đến mốc địa giới ở ranh giới Âm Dương kia.
Ranh giới Âm Dương chính là lằn ranh ngăn cách giữa trần gian và Địa Phủ, người sống không thể bước vào Địa Phủ, còn quỷ hồn khi đã vào Địa Phủ cũng không có cách nào quay về trần gian.
Mà mốc địa giới kia chính là món đồ quan trọng nhất để trấn thủ ranh giới Âm Dương.
Mấy ngàn năm nay, ranh giới Âm Dương không hề xảy ra bất cứ vấn đề gì, vậy nên trước đó bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới mốc địa giới này lại xuất hiện vết tích bị phá hoại.
Chuyện này không nhỏ, tuyệt đối không phải chuyện mà hai người họ có thể quyết định được.
Hắc Vô Thường do dự chốc lát, hỏi: “Có cần bẩm báo lại chuyện này với bệ hạ không?”
Bệ hạ trong lời của hắn là Phong Đô Đại Đế, cũng chính là chủ nhân của Địa Phủ.
Bạch Vô Thường liếc hắn: “Ngươi đi?”
Hắc Vô Thường điên cuồng lắc đầu.
Năm đó Phong Đô Đại Đế lấy thân mình trấn áp vạn quỷ, dẹp loạn Địa Phủ, nhưng vì chuyện đó mà ngài bị thương nặng, vậy nên cứ cách một khoảng thời gian là lại chìm vào giấc ngủ say.
Thông thường mà nói, nếu như không có chuyện gì lớn thì bọn họ sẽ không đi đánh thức ông cụ ấy dậy đâu, dẫu sao bệ hạ mà ngủ không ngon là lúc dậy sẽ ngái ngủ rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến kết cục của mấy đồng nghiệp từng gọi bệ hạ dậy, hai người đều không hẹn mà cùng rùng mình, chẳng ai muốn đi chọc vào cái ổ kiến lửa này cả.
Cuối cùng vẫn là Bạch Vô Thường nói: “Dựa theo tình hình trước đây, gần đây bệ hạ cũng mới tỉnh lại. Với sức lực của hai ta, phong tỏa chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Đợi lúc bệ hạ tỉnh lại rồi báo sau cũng không muộn.”
Hắc Vô Thường gật đầu, coi như đồng ý với biện pháp của anh ta.
Hai người đồng thời làm phép, phong tỏa ranh giới Âm Dương lại bằng kết giới.
Pháp thuật này cực kỳ hao tổn linh lực, sau khi kết thúc, mặt cả hai đều tái nhợt, suýt nữa thì đứng không vững.
Hắc Vô Thường lung la lung lay muốn đi về, lại thấy Bạch Vô Thường đi về hướng cầu Nại Hà, buồn bực nói: “Ngươi tính làm cái gì?”
“Lời khai của mấy quỷ hồn kia nhắc đến việc trong số những người vào nhà ma, có một người phàm mang ấn của Mạnh Bà trên người.” Bạch Vô Thường day trán: “Trong lòng ta cứ canh cánh mãi, muốn đi hỏi thử Mạnh Bà.”
Anh ta một mình đến bên cầu Nại Hà.
Hoàng tuyền cuồn cuộn dưới cầu Nại Hà đang lẳng lặng dâng trào.
Đây là con đường duy nhất để quỷ hồn ở Địa Phủ lên trần gian, tuy rằng là đường một chiều.
Ở đầu cầu, có một lán trà nho nhỏ.
Một cô gái trẻ tóc trắng bê từng chén trà ra cho quỷ hồn đang xếp hàng, chính là Mạnh Bà.
Dưới chân cô ấy có một con cóc vàng đang ngồi, đây cũng chính là vị dũng sĩ đã đánh thức Phong Đô Đại Đế vào ba trăm năm trước, Phán quan Lục Chi Đạo.
Bạch Vô Thường tiến lại gần mới phát hiện ra Mạnh Bà đang mất tập trung, bên này vừa phát canh Mạnh Bà, bên kia vừa đấu võ mồm với Lục Chi Đạo, cứ mở miệng là “ngươi làm con người đi!”.
Lục Chi Đạo ba trăm năm không làm nổi người: Suốt ngày chọc ngoáy.
Lục Chi Đạo tức mình, ngồi xổm ở bên cạnh, không thèm quan tâm tới cô ấy nữa.
Bạch Vô Thường ho khan: “Đang bận à?”
Mạnh Bà ngẩng đầu, nhìn thấy anh ta còn hơi kinh ngạc: “Có việc gì sao?”
Bạch Vô Thường hàn huyên mấy câu, mới đi vào vấn đề, hỏi tới chuyện ấn Mạnh Bà.
Mặt mày Manh Bà sáng lên: “Đúng là có chuyện như vậy thật. Ta thấy cậu ấy đẹp mã nên để lại một con dấu, không được à?”
Bạch Vô Thường: “…”