Cuộc Sống Làm Mình Làm Mẩy Của Tôi Ở Khu Thần Tiên

Chương 11

Mà dựa theo kinh nghiệm xem phim ma nhiều năm của cậu ta, đây chỉ có thể là vì đang có sự tồn tại nào đó còn đáng sợ hơn.

Hùng Trì vuốt mặt, đâm lao rồi thì phải theo lao thôi: “Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được, tôi chuẩn bị ra ngoài thăm dò…”

Nhưng những người khác khó khăn lắm mới gặp được một nơi an bình thế này, không hề muốn ra ngoài để tiếp tục ngắm quỷ, thà rằng cứ ngồi trong này còn hơn.

Vào lúc Hùng Trì khuyên răn bọn họ, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng bước chân.

Mấy người vui mừng: “Có phải hai người Thanh Lộc không?”

Hùng Trì cẩn thận lắng nghe rồi sắc mặt đột ngột thay đổi: “Không… Không phải!”

Phía sau tiếng bước chân kia, rõ ràng còn có cả tiếng kéo lê của xiềng xích!

Hùng Trì từng nghe nói, con người sau khi chết đi, hồn phách sẽ bị xét xử tại điện Diêm Vương, chỉ có mấy quỷ hồn phạm phải trọng tội mới bị còng gông cùm thôi!

Mồ hôi lạnh của Hùng Trì nhỏ cả ra.

“Trốn đi!!”

Gần như ngay khi họ vừa mới trốn xong, cửa phòng lừ đừ mở ra.

Đôi chân bị đeo gông xiềng xuất hiện ngay ở cửa, cùng lúc đó, một mùi hôi thối nồng nặc cũng lan tràn khắp trong phòng.

Đám con trai Hùng Trì nhường cái tủ có vẻ an toàn lại cho mấy bạn nữ, bọn họ thì trốn xuống gầm giường, lúc này đều đang bịt kín miệng của mình, không dám phát ra tí âm thanh nào.

Hùng Trì nằm bò ở ngoài cùng, trơ mắt nhìn đôi chân kia khựng lại, chầm chậm đi về phía giường, trái tim sắp sửa nhảy lên cổ họng tới nơi.

Trong phòng yên ắng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.

“Tí tách, tí tách.”

Không biết là tiếng nước nhỏ ở đâu ra mà gần đến mức như ngay bên tai.

Không…

Không phải “như”, mà đúng là ngay bên tai mình.

Hô hấp của Hùng Trì như sắp đình trệ tới nơi.

Cậu ta biết mình không nên nhìn nhưng vẫn không kìm chế được bản năng mà nhìn ra khe hở ở giường.

Đối mặt ngay với một khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn.

Hùng Trì: “!”

Nhưng ngay vào lúc đó, cậu ta bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, còn có cả tiếng của Thẩm Tri Quyện cùng Bùi Thanh Lộc.

“Anh đừng dán sát vào em như thế!”

“Sát tí thì anh mới tiện bảo vệ cho em!”

“Bùi Thanh Lộc, anh nói câu này mà không thấy ngại à?”

Hùng Trì vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai người họ không xảy ra chuyện, sợ là vì con quỷ này đang ở trong phòng, bọn họ không phòng bị gì mà gặp phải thì biết làm sao đây?

Hùng Trì tranh đấu kịch liệt trong lòng, cuối cùng, mặt chính nghĩa đã thắng thế.

Cậu ta cắn chặt răng, thấy chết không sờn mà xông ra, vừa kéo con quỷ kia, vừa hét to: “Các cậu mau chạy đi!”

Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh, nhưng nào ngờ vừa bò ra liền thấy trên vách tường trong phòng hiện lên đầy mặt quỷ.

Căn phòng này vậy mà không chỉ có một con quỷ!!

Hùng Trì chỉ có một mình, cho dù có xé rách cậu ta ra cũng không thể ngăn hết được bao nhiêu quỷ như thế!!

Trong lòng cậu ta thoáng chốc đã tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, đám quỷ vừa bò ra khỏi tường lại làm như không nhìn thấy cậu ta mà bỏ lên người con quỷ đeo xích kia như cái tổ ong.

Con quỷ đeo xích tuy rằng hung dữ nhưng ba đánh một không chột cũng què, nháy mắt đã bị vùi lấp trong đám đông tựa biển, giống như bị trùm bao bố rồi nhét vào tường vậy.

Hùng Trì trợn mắt há mồm.

Mà đám quỷ kia sau khi đưa con quỷ đeo xích đi xong còn không quên dọn dẹp hiện trường. Hùng Trì xin thề, cậu ta thậm chí còn nhìn thấy một con quỷ chỉnh lại khung tranh bị lệch trên tường nữa cơ.

Làm xong hết mấy thứ này, bọn chúng lại gấp gáp chui ngược về trong tường.

Tới lúc Thẩm Tri Quyện vác theo cục tạ hạng nặng Bùi Thanh Lộc đẩy cửa đi vào, trong phòng đã sạch bong, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Cuối cùng cũng tìm được các cậu rồi!” Thẩm Tri Quyện rất bất ngờ: “Mọi người còn ổn không?”