Cuộc Sống Làm Mình Làm Mẩy Của Tôi Ở Khu Thần Tiên

Chương 10

Thẩm Tri Quyện: “…”

Quả thực là vất vả, chẳng thấy mặt mũi tên NPC nào cả, quay tư liệu thành công cốc cả rồi.

-

Đám người Hùng Trì chưa hết kinh hoảng, đang trốn trong một căn phòng.

Bọn họ nghĩ lại chuyện mình vừa mới trải qua, mặt mũi ai nấy cũng trắng bệch.

Hùng Trì loay hoay với bộ đàm trong tay, nhưng cho dù bọn họ có kêu cứu với nhân viên ra sao thì cũng đều không có bất cứ lời hồi đáp nào.

Cơ thể to cao của anh quay phim khẽ run lên: “Lão… lão Hùng, không phải cậu bày trò sẵn đó chứ?”

Hùng Trì cười gượng, nói: “Tôi còn mong là như thế đây.”

Cậu ta ngừng một lát: “Cho dù là tôi sắp xếp đi nữa, tôi cũng đâu thể bảo người ta vặn đầu xuống được?”

Cậu ta vừa nói xong câu này, người có mặt ở đó đều rơi vào im lặng chết chóc.

Rất nhanh có tiếng khóc nức nở của con gái truyền tới.

Nửa tiếng trước, một bạn nữ bên phía Bùi Thanh Lộc thực sự không chịu lạnh nổi nữa nên đã đề nghị ra ngoài.

Hùng Trì chỉ đành bất lực lấy bộ đàm gọi cho nhân viên công tác.

Nhưng cậu ta kêu mấy lần, đối phương lại không hề có phản ứng.

Cậu ta lại ra hiệu về phía camera, nhưng vẫn chẳng hề có tác dụng gì.

Hơn nữa, bọn họ còn phát hiện ra, Thẩm Tri Quyện và Bùi Thanh Lộc cũng mất dạng rồi.

Lúc ấy họ còn chưa nhận thức ra chỗ bất thường, định bụng đi thẳng ra tìm cửa lớn.

Ai ngờ bọn họ đi một vòng quanh căn nhà nhưng lại phát hiện không hề tìm ra cửa.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng quái dị.

Lúc mới đầu, bọn họ những tưởng đây là bối cảnh trong nhà ma, còn rất hưng phấn, mãi đến khi một trong số bọn họ suýt chút nữa bị kéo đi, bọn họ cuối cùng mới nhận ra chỗ bất thường.

Loại máy móc gì có thể vặn đầu người ta xuống, mà cái đầu bị vặn xuống vẫn còn có thể cười với bọn họ.

Càng đừng nói, bọn họ đã mở cửa mấy chục căn phòng rồi, thế mà mãi không đi hết được cái hành lang này.

Cho dù căn nhà này rộng hơn chút so với những gì họ thấy từ bên ngoài, nhưng cũng đâu thể lố đến mức đó?

Vậy nên, bọn họ đã thật sự đi vào một căn “nhà ma” rồi.

Nhận ra điều này, người nhát gan hơn chút đã tí nữa thì ngất đi.

Hùng Trì tương đối am hiểu một số truyền thuyết dân gian, đám bọn họ có bao nhiêu người sống tụ lại như thế, dương khí đương thịnh, đám quỷ quái thông thường sẽ không thể làm hại trực tiếp tới bọn họ. Vậy nên, bọn chúng sẽ nghĩ cách để tách người ra, đồng thời dùng cách dọa dẫm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ. Tới khi dương khí của họ suy yếu, bọn chúng mới đối phó với họ.

Cậu ta nói cho mọi người nghe về phỏng đoán của mình, mọi người vốn đang bị dọa cho hoảng loạn, sau khi nghe cậu ta phân tích thì dần dần vững tâm lại, cũng không còn sợ sệt như trước nữa.

Chỉ là, nghĩ đến Thẩm Tri Quyện cùng Bùi Thanh Lộc cho đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng lại không khỏi nặng trình trịch.

Dựa theo quy luật của phim kinh dị, hai người này xác suất cao là đã xảy ra chuyện rồi.

Trong lòng Hùng Trì thấy áy náy, nếu không phải cậu ta kéo Thẩm Tri Quyện đến quay cái video này, có lẽ cậu đã không xảy ra chuyện.

Mấy người hiện giờ đang trốn trong một căn phòng tương đối an toàn.

Thực ra, trong căn phòng này vốn cũng có một con quỷ, nhưng bọn họ đông người thế này đi vào xong, con quỷ kia lại bị bọn họ dọa cho chạy mất.

Nhận ra đám quỷ cũng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của bọn họ, mọi người cũng không còn thấy sợ như vậy nữa.

Chỉ có Hùng Trì lòng vẫn bất an.

Trước đó bọn họ cũng trốn trong mấy căn phòng khác, nhưng luôn có con tiểu quỷ bay vào hòng dọa bọn họ.

Nhưng bây giờ họ đã ở trong căn phòng này lâu như thế mà chẳng thấy có cái bóng nào.

Cũng không thể nào là vì mấy con quỷ kia bộc phát lương tâm, không tới dọa bọn họ nữa chứ.