Chỉ cần cái bóng quỷ kia tóm được người nọ, bọn chúng sẽ nhào lên, thưởng thức người sống tươi ngon này.
Không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ngay vào lúc đôi tay quỷ kia sắp sửa chạm tới cổ của Thẩm Tri Quyện, trên người cậu bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng.
Ánh vàng kia tựa như axit, tạt lên người bóng quỷ nọ.
Bóng quỷ còn không kịp kêu thét, nháy mắt đã bị tan biến sạch sẽ, chỉ sót lại một làn khói trắng.
Đám quỷ vốn đang rục rịch ngóc đầu cũng yên lặng theo, sau đó vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nhìn Thẩm Tri Quyện.
Lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?!
Sao trên người của tên người phàm này lại có ấn của Mạnh Bà?!
Đám quỷ đều biết, ở Địa Phủ, thà rằng đắc tội Phán quan chứ không thể đắc tội Mạnh Bà.
Muốn bước vào luân hồi thì phải qua cầu Nại Hà, nhưng nếu muốn qua cầu Nại Hà thì phải uống canh Mạnh Bà.
Nếu đắc tội Phán quan, cùng lắm chỉ phải ăn chút khổ.
Nhưng nếu đắc tội Mạnh Bà thì đừng nghĩ đến chuyện vào luân hồi nữa.
Trên người của người này có ấn Mạnh Bà chứng tỏ rằng cậu là người được Mạnh Bà che chở, nếu làm cậu bị thương thì cũng đồng nghĩa đang tát vào mặt Mạnh Bà. Chính thần mà nổi giận thì không thơm đâu.
Giống như vị huynh đài lúc nãy, còn chưa kịp chạm vào Thẩm Tri Quyện thì đã bị đốt sạch chỉ còn làn khói.
Nhưng nghĩ lại thì.
Người phàm này nếu đã được Mạnh Bà coi trọng, vậy nếu bọn chúng bảo vệ cậu thì liệu có được Mạnh Bà cất nhắc, cho đi đầu thai sớm không!
Cô hồn dã quỷ trong căn nhà ma này khi còn sống phần lớn là người bình thường, phạm phải lỗi sai nhỏ gì đó, không đến mức phải xuống Địa Phủ, nhưng số thứ tự đi đầu thai lại xếp tận tới mấy trăm năm sau.
Nếu không vì muốn đầu thai thì cũng đâu đến nỗi bị lừa tới đây.
Nhưng giờ đây lại có một con đường tươi sáng bày trước mắt bọn chúng.
Ánh mắt đám quỷ nhìn Thẩm Tri Quyện tức thì nóng ran cả lên.
Ở nơi mà Thẩm Tri Quyện không nhìn thấy, đám quỷ nắm tay nhau tạo thành một bức tường quỷ, giống như vệ sĩ theo bảo vệ người nổi tiếng. Khi gặp phải vài con quỷ không hiểu chuyện, bọn chúng sẽ kéo vào một góc để “giáo dục” trước, cố gắng không để tổn hại đến một cái lông tơ nào của Thẩm Tri Quyện.
Quả thực là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bảo vệ cậu đến gió thổi còn không lọt.
Thẩm Tri Quyện cứ vậy an toàn, thuận lợi lên được tầng hai.
Cậu còn thầm lẩm bẩm trong lòng, không phải là nhà ma có thật à? Đến cả NPC cũng không có lấy một con sao!!
Đám quỷ thở phào một hơi nhưng không ngờ một phút lơ là lại để cho một con quỷ treo cổ lợi dụng sơ hở.
Con quỷ treo cổ kia lạc đường cả buổi trên tầng hai, không hề biết đám quỷ dưới tầng đã thỏa thuận xong.
Nó khó khăn lắm mới nhìn thấy một người sống, hưng phấn muốn nhào tới, ai ngờ còn chưa lại gần, bên cạnh bỗng nhiên mọc ra bảy tám cái bóng quỷ chen nhau xông lên.
Đứa thì túm tay, đứa thì nắm chân, còn lại một đứa không biết phải làm gì, sợ không kể được công trước mặt Mạnh Bà, trong lúc cấp bách còn nhét lưỡi của quỷ treo cổ về lại miệng.
Nhảm nhí, người phàm yếu đuối như thế, con quỷ này lại xấu xí như thế, lỡ mà bị dọa thì phải làm sao đây?
Quỷ treo cổ: !!!
Quỷ treo cổ: Đậu xanh rau má! Nghe thấy không hả đậu xanh rau má!!
Thẩm Tri Quyện canh cánh mãi chuyện tư liệu, khó khăn lắm mới thấy một NPC, còn chưa kịp nhìn rõ thì NPC kia đã bị một sức mạnh không rõ tên nào đó kéo về.
Thẩm Tri Quyện: “…”
Đây là loại tình tiết nhà ma mới nào vậy?!
Cậu tràn đầy nghi hoặc trong lòng, sau đó đυ.ng phải Bùi Thanh Lộc bị dọa cho sắp xuất hồn tới nơi.
Bùi Thanh Lộc vất vả mãi mới gặp được một người sống, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Tri Quyện không chịu buông. Tới khi anh ấy bình tĩnh lại mới muộn màng nhận ra vừa rồi bản thân mất mặt cỡ nào. Anh ấy ho khan, cứu vãn tôn nghiêm: “Em họ, dọc đường vừa rồi em cũng vất vả lắm phải không?”