Thời trung học, Chu Nam Sơ từng thích ba người.
Người đầu tiên là bạn học cùng lớp, Tiêu Nhất Hách, nhân vật cấp bậc giáo thảo, gia thế hiển hách, tuấn mỹ tuyệt luân, cao 187, vóc dáng có thể so sánh như người mẫu.
Chu Nam Sơ đối với hắn là nhất kiến chung tình.
Tiêu Nhất Hách kiêu ngạo lạnh nhạt, luôn là độc lai độc vãng, ngày thường đều không giao tiếp với bạn học, dường như không có ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Mãi cho đến năm thứ hai của trung học, tổng số lần Chu Nam Sơ nói chuyện cùng hắn chưa vượt quá năm câu.
Nhưng Chu Nam Sơ vẫn không khống chế được chính mình, mà thổ lộ với hắn...
Tiêu Nhất Hách chỉ nói với cậu ba chữ.
"Cậu không xứng."
Người thứ hai là bạn học lớp bên cạnh, Mạnh Thư Cần, cũng là nhân vật cấp bậc giáo thảo, mày kiếm mắt sáng, cuồng ngạo không kìm chế được, cao 188, dáng người tràn ngập cơ bắp.
Khi đó Chu Nam Sơ vừa bị Tiêu Nhất Hách từ chối, trong lòng rất suy sụp, liền tham gia đội bóng rổ của trường.
Chu Nam Sơ chơi bóng rổ rất tốt, Mạnh Thư Cần lại chơi siêu cấp tốt, cậu bị phân cùng một đội với Mạnh Thư Cần.
Bình thường trong quá trình huấn luyện, Mạnh Thư Cần cùng Chu Nam Sơ có rất nhiều động tác tiếp xúc thân thể, khi thắng trận đấu, Mạnh Thư Cần còn bế Chu Nam Sơ lên ăn mừng, cậu phát hiện Mạnh Thư Cần chưa bao giờ làm như thế với bất kỳ ai khác, lâu ngày thân mật với hắn, Chu Nam Sơ liền rung động.
Cậu cho rằng Mạnh Thư Cần cũng thích mình, cho nên liền tỏ tình với hắn.
Kết quả Mạnh Thư Cần chỉ dùng bộ mặt chán ghét như ăn phải ruồi bọ nói với cậu: "Cậu có bệnh? Tôi không có hứng thú với đàn ông."
Chu Nam Sơ lúc này mới biết được là mình hiểu lầm, Mạnh Thư Cần chỉ coi cậu như huynh đệ, sau này, cậu cũng nghe nói Mạnh Thư Cần từ lâu vẫn luôn thích một nữ sinh.
Người thứ ba là bạn học ở trường khác, tên là Tần Mộc, mỗi ngày Chu Nam Sơ đều ngồi chung tuyến xe bus với hắn, ngay từ đầu, Chu Nam Sơ chỉ là bị khuôn mặt đẹp kinh người của đối phương hấp dẫn, mỗi ngày đều trộm ngắm nhìn hắn.
Vẻ ngoài của Tần Mộc có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người thon dài cao gầy, chắc là cũng cao cỡ 187, có được dung mạo như vậy nhưng hắn lại không có một chút nữ tính nào, ngược lại, hắn lại tản ra một loại khí chất như công tử, cho dù đều là ngồi xe bus thế nhưng hắn cùng những người khác trên xe lại không cùng một cấp bậc.
Đầu năm lớp 10, Chu Nam Sơ vẫn luôn ngồi chung tuyến xe với Tần Mộc, chỉ là lúc đó Chu Nam Sơ vẫn còn yêu thầm Tiêu Nhất Hách, cho nên đối với Tần Mộc, cậu chỉ là đơn thuần thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Bọn họ quen nhau cũng bởi vì lên lớp 11, Chu Nam Sơ bị Tiêu Nhất Hách từ chối.
Thời gian của xe bus đều là cố định, buổi sáng, Tần Mộc tới sớm hơn Chu Nam Sơ, nhưng tan học Chu Nam Sơ lại lên xe sớm hơn Tần Mộc.
Hôm đó, Chu Nam Sơ suýt khóc trên xe bus, bởi vì thái độ lạnh nhạt và lời nói của Tiêu Nhất Hách làm cậu thương tâm, cậu vẫn luôn đỏ mắt chịu đựng cảm giác muốn khóc .
Lại đúng lúc xe bus đi không được vững vàng, tài xế đột nhiên đánh tay lái, Chu Nam Sơ không đứng vững bị té trên mặt đất, đau đớn cộng thêm mất mặt trong nháy mắt làm cậu không kìm được mà bật khóc.
Nhưng là khóc trước nhiều người như thế lại càng thêm mất mặt, Chu Nam Sơ cúi đầu ngồi dưới đất, dũng khí để đứng dậy cũng không có.
Chính là khi đó, một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu:
“Bạn học, cậu không sao chứ?"
Chu Nam Sơ ngẩng đầu, liền hãm sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc, lông mi đen dài như lông quạ, đôi con người kia như chứa đầy những vì sao.
Cậu được Tần Mộc đỡ dậy, Tần Mộc còn đưa cho cậu một cái khăn tay thơm ngát…
Từ đó về sau, cậu và Tần Mộc cũng thân thiết hơn rất nhiều, buổi sáng Tần Mộc sẽ giúp cậu giữ chỗ, tan học thì Chu Nam Sơ giúp hắn giữ chỗ.
Tần Mộc là học bá, học thức uyên bác, hiểu biết sâu rộng, cho dù là tri thức học tập vẫn là giải trí khóa ngoại hắn đều có thể nói được, mỗi lần Chu Nam Sơ nói chuyện cùng hắn đều rất vui vẻ.
Sau khi cậu bị Mạnh Thư Cần từ chối, lại khóc trước mặt Tần Mộc, thật mất mặt.
Tần Mộc không hề ghét bỏ cậu, còn an ủi cậu, thất tình cũng không phải chuyện gì lớn, nói nam nhân ưu tú vẫn còn rất nhiều.
Chu Nam Sơ cảm động.
Tần Mộc biết Chu Nam Sơ luôn không ăn sáng, liền mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cậu, có đôi khi tan học còn sẽ cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, Lễ Tình Nhân còn tặng cậu chocolate...
Chu Nam Sơ lại chìm đắm, tuy rằng từng có hai lần tỏ tình thất bại, nhưng là cậu vẫn không khống chế được chính mình, cùng Tần Mộc thổ lộ.
Tần Mộc vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ôn nhu cười nói: “Xin lỗi, tôi thích kiểu nam sinh nhỏ nhắn đáng yêu, đối với cậu thật sự không có khả năng đâu!"
Ngay cả từ chối người khác cũng dịu dàng như thế.
....
Nhấn theo dõi để biết khi nào Cỏ ra chương nhen ❤️❤️