Thiên Hạ U Thanh Thành.
Núi Thanh Thành nổi tiếng của Đạo gia luôn là miền đất hứa mà người tu tiên khát khao hướng tới, là nơi tiên gia cư ngụ, vô số người có đại thần thông đều từ đó mà ra.
Mùng tám tháng năm, thích hợp bái sư, kỵ di chuyển. Núi Thanh Thành vắng lặng thanh u cũng xuất hiện động tĩnh lớn hiếm thấy.
Đó là tiếng chuông đồng Đại Lữ, từng tiếng chuông vang vọng khắp núi Thanh Thành, xua tan mây mù mờ ảo quanh năm ra khắp bốn phương.
Trong các cung điện, lầu các trên mỗi đỉnh núi đều có đạo nhân hối hả qua lại, cùng đi về một hướng.
Đa số đều điểm nhẹ mũi chân, để lại một đạo tàn ảnh ở phía sau, nhanh hơn cả tuấn mã. Một số đạo nhân tung người nhảy lên, bay qua đường núi gập ghềnh lẫn vực sâu vạn trượng như không có gì.
Từng bóng dáng xinh đẹp thuận theo chiều gió, nhẹ nhàng bay lượn giữa chín tầng trời như du long.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sẽ phát hiện có rất nhiều đạo nhân ngự kiếm phi hành với tốc độ cực nhanh, chỉ kịp thấy một cái bóng lướt qua trước mặt chỉ trong chớp mắt.
Trên đỉnh núi cao nhất Thanh Thành, đã có gần một ngàn đạo nhân xếp thành hàng, đứng đầu là các đạo sĩ mặc đạo bào đỏ thẫm với vẻ mặt nghiêm nghị.
Có hai người đứng trên đài cao mười trượng ở trung tâm, một người mặc đạo bào màu tím, một người mặc đạo bào màu vàng. Nhất cử nhất động đều lộ ra uy thế sừng sững như núi, lúc chớp mắt lại như có sấm sét lóe lên khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Thiên Đô và Minh Hà là hai vị đạo nhân có bối phận cao nhất ở Thanh Thành hiện tại, cũng chính là chưởng môn chấp chưởng tông phái.
"Phụng lệnh tổ sư tiên giới, phái Thanh Thành ta hôm nay mở cửa sơn môn, chiêu mộ môn đồ."
Thiên Đô Đạo Nhân chắp tay bái trời ba bái, sau đó đứng dậy cao giọng hô lên.
"Cẩn tuân pháp chỉ tổ sư."
Cả ngàn đạo nhân đồng loạt quỳ xuống, đưa mặt về phía đài cao ở trung tâm hành lễ ba quỳ chín lạy, đồng thời cũng đọc chú ngữ. Những tiếng niệm chú trầm thấp hòa với nhau, tạo thành một làn sóng âm truyền ra xa, như ném một hòn đá vào mặt sông phẳng lặng.
Cùng lúc đó, còn có những tia sáng bảy màu hạ xuống từ không trung, chiếu rọi cả đỉnh núi.
Một màn này không chỉ xuất hiện ở núi Thanh Thành mà còn đồng thời xuất hiện tại các danh sơn thắng địa trên thế giới này.
Nga Mi, Võ Đang, Hoa Sơn, Côn Luân, Trúc Sơn... rất nhiều tông phái đang đồng loạt tổ chức đại hội tông môn, vì thu được ý chỉ của tổ sư nơi thượng giới, nên tất cả đều mở cửa thu nhận môn đồ.
Diệp Vinh dựa vào ghế massage ngáp dài, trước mặt là một màn hình cảm ứng 29inch. Một tay cầm bình nước cam mới ép, tay còn lại lướt màn hình xem tin tức.
Lướt hết một trang cũng không thấy tin gì khiến Diệp Vinh cảm thấy hứng thú, đến một bài khiến hắn cảm thấy tò mò bấm vào xem cũng không có.
"Thục Sơn ơi Thục Sơn, sao một trò chơi kinh điển như Thục Sơn lại đóng cửa chứ!"
Thật ra trong lòng Diệp Vinh hiểu rõ, cuối năm ngoái, trung bình số người chơi online cùng lúc của Thục Sơn đã giảm xuống dưới ba trăm nghìn người, không thể so với thời kì đỉnh cao, có đến tám triệu người đồng thời online.
Đứng trước xu thế càng ngày càng tuột dốc không phanh như thế, chuyện đóng cửa cũng là điều có thể đoán được, đến cả công ty chế tác cũng bán cho công ty game lớn nhất trong nước, chính là công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Thịnh Phong.
Là người chơi trung thành của Thục Sơn, Diệp Vinh rất thích các hoạt động ngự kiếm phi hành, ra vào cửu tiêu, triệu hồi pháp bảo trong game tiên hiệp, mặc dù lượng người chơi liên tục giảm xuống, hắn cũng không bỏ game, kiên trì tới giây phút cuối cùng.
Ngày mở cửa cuối cùng của Thục Sơn Kiếm Hiệp, bất kể chính tà, phật đạo tán tu, nhân yêu chủng tộc, hơn mười ngàn người chơi tụ tập trên Ngưng Bích Nhai Nga Mi cùng nhau ngắm buổi hoàng hôn cuối cùng tại thế giới này. Thậm chí có người đau lòng đến mức bật khóc nức nở tại chỗ, cũng có không ít người gào khóc.
Thời gian ba năm chơi game, thứ sót lại đâu chỉ là vài hồi ức vặt vãnh chứ.
Thời gian massage cài đặt kết thúc, Diệp Vinh đứng lên xỏ dép lê vào, " lẹp xẹp lẹp xẹp" đi ra khỏi phòng.
Đây là một hành lang hẹp dài, nhỏ tới mức nếu hai người đi song song nhau thì cánh tay chắc chắn sẽ chạm vào nhau, phía hai bên, cứ cách vài bước chân lại có một cánh cửa phòng. Trong hành lang này có ít nhất 10 phòng với người thuê khác nhau.
Có vài gian phòng mở cửa, Diệp Vinh nhìn thoáng qua, cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn độn dơ bẩn, quần áo thay ra vứt bừa bãi, đứng ở cửa cũng có thể ngửi thấy mùi tất thối bay ra.
Diệp Vinh bịt mũi đi nhanh qua mấy gian phòng này, loại phòng cho thuê giá rẻ này thì kiểu khách thuê gì cũng có, tốt xấu lẫn lộn, đều là những người không có tiền. Nếu muốn tiết kiệm tiền thì không thể yêu cầu chất lượng quá cao được.