Lúc này quản gia hẳn là đang đối chiếu sổ sách ở phòng thu chi, Hồ thị liếc mắt một cái đã nhìn thấy quản gia, vội vàng uốn éo thân người đi về phía quản gia.
“Di nương muốn xem sổ sách, ngươi lấy hết sổ sách của mấy ngày gần đây tới đây!” Nha hoàn phía sau Hồ thị kiêu ngạo ương ngạnh thét to về phía quản gia.
Quản gia liếc nhìn Hồ thị một cái: “Di nương đừng đùa với tiểu nhân, sổ sách này chỉ có gia chủ mới có thể xem.”
“Quản gia ngươi nghe cho rõ đây, từ hôm nay trở đi, di nương chính là gia chủ của phủ Quốc công.”
Nhưng mà hai người ở trong mắt quản gia giống như hai kẻ ngốc vậy, quản gia quay người đi bận việc của mình, không để ý tới hai người nữa.
Nha hoàn cắn môi, thở phì phò thêm dặm mắm dặm muối nói với Hồ Thị: “Tên điêu nô này căn bản không để di nương vào mắt, chờ tới lúc di nương chưởng quản cái phủ này, nhất định phải nghiêm trị lão già này mới được!”
Hồ thị trừng mắt nhìn nha hoàn một cái, nha hoàn kia mới im miệng, cúi đầu trốn ở phía sau Hồ thị.
Lúc này, Hồ thị đích thân tiến lên nói chuyện với quản gia: “Bây giờ lão gia đã qua đời, tỷ tỷ lại không rõ tung tích, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ta là trưởng bối, nếu ta không đứng ra, sợ là chúng ta sẽ bị người ở các phủ khác bắt nạt!”
Thấy Hồ Thị nói chuyện ngữ khí còn tính là ôn hòa, quản gia xua tay nói: “Tiểu nhân tuy bất tài, nhưng mà trong khoảng thời gian này vẫn có thể nhìn ra được, đại tiểu thư xử lý chuyện trong phủ gọn gàng ngăn nắp, có ai dám bắt nạt phủ Quốc công chúng ta chứ?”
Lại là tiểu tiện nhân kia! Hồ Thị nghiến răng nghiến lợi, trong lòng có chút phẫn hận.
“Đại tiểu thư mà ngươi nói bây giờ đã là một người mù rồi, còn làm gia chủ gì nữa chứ?” Nha hoàn mở miệng châm chọc.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt quản gia lập tức thay đổi.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Ngươi nói, ai là người mù?”
Chỉ thấy Thẩm Trầm Bích bình tĩnh đứng ở phía sau Hồ thị, khóe miệng không hề có một độ cung, làm nha hoàn sợ tới mức run rẩy cả người.
“Nha đầu này ngày thường nói chuyện thẳng thắn, thực ra không hề có ác ý.” Hồ thị thấy vậy, vội vàng giải vây cho nha hoàn của mình.
Nha hoàn này cùng vào phủ với Hồ Thị, rất trung thành với bà ta, ngày thường cũng rất tích cực bảo vệ bà ta.
Thẩm Trầm Bích hừ lạnh một tiếng: “Người biết thì biết là nha hoàn, người không biết còn tưởng rằng là chủ tử!”
Hồ thị không tiếp lời, bà ta vươn tay ra quơ quơ ở trước mặt Thẩm Trầm Bích, chỉ thấy Thẩm Trầm Bích không có phản ứng gì.
“Vốn dĩ nghe người ta nói đại tiểu thư mắt bị mù,ta còn không tin, bây giờ thấy thì ra lại là sự thật, một khi đã như vậy, cuộc sống thì vẫn phải sống, đại tiểu thư vẫn nên sớm chút giao ấn của gia chưởng ra thì hơn.” Trong lòng Hồ thị có vài phần tự tin.
Thẩm Trầm Bích biết Hồ thị vốn không phải là thứ tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới bà ta lại có thể mặt dày vô sỉ đến vậy.
Nàng tức giận tới nỗi bật cười: “Vậy di nương cho rằng ta nên giao ấn của chưởng gia cho ai thì mới phải?”
“Tất nhiên là ta rồi, người trong phủ đáng chết thì đã chết, nên mất tích thì đã mất tích, bây giờ cái nhà này cũng chỉ còn lại mỗi mình ta là trưởng bối, không đưa cho ta thì đưa cho ai?” Hồ thị nói lời đương nhiên.
Bích Vân nghe vậy thì tức giận trước: “Làm càn! Phủ Quốc công không phải là thứ mà một di nương như ngươi có thể mơ ước!”
Thẩm Trầm Bích châm biếm lắc lắc đầu, mặc dù không lộ hai mắt ra, nhưng mà vẫn có thể làm cho người khác tưởng tượng ra được bộ dáng khinh thường của nàng.
“Một vũ cơ đê tiện, lại vọng tưởng có thể khống chế được phủ Quốc công, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Hai từ vũ cơ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Hồ thị, cả đời này bà ta hận nhất chính là người khác đề cập đến thân vận vũ cơ của bà ta, trước kia vì Thẩm Trầm Bích còn quản lý phủ Quốc công, nên bà ta không tiện phát tác.
Bây giờ Thẩm Trầm Bích đã bị mù, nên bà ta cũng bộc lộ rõ bản chất của mình: “Là vũ cơ thì làm sao? Năm đó không ít vương hầu khanh tướng muốn cưới ta, tiêu tiền chỉ vì muốn nhìn thấy ta cười.”