Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị

Chương 14: Cầu hôn 2

Thẩm Văn Tài cắn chặt răng, kiên nhẫn giải thích.

Nhị đệ ruột đã qua đời, vị trí gia chủ Thẩm gia đáng lẽ phải là của ông ta!

“Trưởng bối sao? Nếu ta tôn trọng ngươi, thì người mới là trưởng bối, nhưng nếu ta không tôn trọng ngươi, vậy ngươi là cái cọng hành gì ở đây?” Lời của Thẩm Trầm Bích mang theo ngữ khí châm chọc, trong lòng ngập tràn hận ý.

Thẩm Văn Tài từ lâu đã thèm muốn tước vị của phụ thân, cái chết của phụ thân cũng có thể có chút liên quan đến ông ta.

Có lẽ là bị Thẩm Trầm Bích ném hết mặt mũi ngay tại chỗ như vậy, nắm đấm của Thẩm Văn Tài nện thẳng xuống bàn bên cạnh, chấn động đến mức lòng bàn tay cũng đỏ bừng.

“Làm càn! Ngươi cũng chỉ là một nữ nhân thấp kém, đợi sau khi ngươi xuất giá rồi, Thẩm gia này còn không phải dựa vào ta để tồn tại sao? Nếu ngươi an phận chút, đến lúc đó ta đảm nhận vị trí Quốc công rồi, sẽ chiếu cố ngươi một chút, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp như vậy, đừng trách ta lục thân không nhận!”

Vẻ mặt Thẩm Văn Tài rất kiêu ngạo, như thể vị trí gia chủ Thẩm gia với ông ta mà nói, đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi vậy.

Lúc này, Dạ Huyền Thần giống như đang xem kịch vậy, ngồi ở một bên, lặng lẽ uống trà, cũng không có ý định nhúng tay vào.

Giống như Thẩm Trầm Bích đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một người râu ria không quan trọng mà thôi.

Nhận ra điều này, Thẩm Văn Tài cũng càng thêm kiêu ngạo, không thèm để Thẩm Trầm Bích vào mắt.

“Nếu như ngươi nghe lời đại bá nói, đương nhiên đại bá sẽ xem xét giúp ngươi, sau này…”

Ông ta còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Trầm Bích ngắt lời.

Thẩm Trầm Bích nhổ một ngụm nước bọt, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Phi, vị trí Quốc công là do cha ta dùng máu trên chiến trường để đổi lấy, hạng người tham sống sợ chết như ngươi mà cũng muốn mơ ước tới sao? Thật không biết xấu hổ!”

Thẩm Văn Tài lau chất lỏng trên mặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Được lắm, được lắm, ta đúng là hạng người vô năng, nhưng mà con trai Trường Phong của ta tài giỏi thông minh, đã có được chút thành tựu, chờ Trường Phong kế thừa vị trí quốc công rồi, ngươi có hối hận cũng vô dụng!”

Nói xong, Thẩm Văn Tài cười to vài tiếng, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Trầm Bích quỳ xuống đất xin tha.

Không biết từ lúc nào trong tay Thẩm Trầm Bích đã cầm một chén trà nhỏ, vừa nghe xong, đã hất toàn bộ nước trà vào người Thẩm Văn Tài, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, “Ngươi nằm mơ à! Thẩm Trường Phong cũng là một tên ngu xuẩn giống như ngươi cả thôi!”

“Tiện nhân này!” Thẩm Văn Tài cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên muốn đánh Thẩm Trầm Bích.

Trước khi kịp chạm vào Thẩm Trầm Bích, cổ tay ông ta đột nhiên đau nhói.

Thẩm Văn Tài nhìn thấy đôi mắt như giếng cổ kia, cả người không khỏi run lên.

Ngay sau đó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Thẩm Văn Tài tru lên như lợn chọc tiết.

“Làm trò ở trước mặt bổn vương, đυ.ng vào người của bổn vương, xem ra ngươi không để bổn vương vào mắt, nếu như thật sự chán sống rồi, bổn vương cũng không ngại giúp ngươi!”

Dạ Huyền Thần móc từ trong ngực ra một chiếc khăn nhỏ, nhàn nhạt lau tay, thái độ khinh thường.

Thẩm Văn Tài nuốt nước miếng, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Ông ta âm ngoan liếc nhìn Thẩm Trầm Bích một cái, sau đó vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, cánh tay buông thõng lắc lư theo, trông vô cùng chật vật.

“Đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ!” Trong lòng Thẩm Trầm Bích sảng khoái cực kỳ, giọng điệu nói chuyện với Dạ Huyền Thần cũng dịu đi một chút.

Giọng điệu Dạ Huyền Thần nhàn nhạt, “Chỉ là tiện tay mà thôi, chuyện cầu hôn, Thẩm cô nương đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Nếu muốn tìm ra chân tướng năm đó, thì đương nhiên phải đồng ý, hơn nữa dựa theo hướng đi của kiếp trước, mặc dù lòng dạ của hắn rất sâu, nhưng hắn không nhất định sẽ làm tổn thương mình.

“Thiên hạ có nhiều nữ nhân như vậy, mà ta cũng chỉ là một người vô cùng bình thường trong số đó mà thôi, tại sao lại là ta?”

Đôi mắt Thẩm Trầm Bích chăm chú nhìn chằm chằm vào Dạ Huyền Thần, giống như muốn nhìn thấy gì đó từ trong mắt hắn.