Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị

Chương 6: Ngươi cũng đi ra ngoài quỳ cho ta! 2

Nói xong cũng không chần chừ nữa, Thẩm Trường Phong vội vàng đi đến trước cửa phòng Thẩm Trầm Bích, vén áo choàng đi vào, vừa vào phòng liền nhìn thấy Thẩm Trầm Bích vừa uống thuốc xong, đang ăn mứt hoa quả. Nghĩ đến muội muội mình đang ở bên ngoài chịu khổ, nàng ta lại ở trong này hưởng phúc, Thẩm Trường Phong không kìm được sự khó chịu trong lòng, nói:

“Trầm Bích, Ti Huyền vẫn còn nhỏ, sao muội có thể để cho người ta lột quần áo của muội ấy, còn phạt muội ấy quỳ gối ở sân dầm mưa? Ti Huyền cũng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, muội thật là quá đáng!”

Thẩm Trầm Bích liếc hắn một cái, chậm rãi buông chiếc bát ngọc xuống, “Bổn tiểu thư chính là gia chủ, làm gì đến lượt ngươi ở đây khua tay múa chân dạy bảo? Đồ hỗn trướng, ngươi cũng đi ra ngoài quỳ cho ta!”

Thẩm Trường Phong sửng sốt một lúc, nghĩ đến việc chính còn chưa nói, cắn răng chịu đựng lửa giận, đổi giọng: “Trầm Bích, muội đừng nóng giận, hôm nay ta đến đây cũng không hoàn toàn là vì Huyền Nhi... ta nghe nói muội xô xát với Thái tử?”

Thẩm Trường Phong quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng không nói gì liền nói tiếp: “Thái tử điện hạ tốt xấu gì cũng là thái tử, tương lai hắn ta sẽ là Hoàng đế, bây giờ bá phụ không còn, bá mẫu lại không rõ tung tích, sau này phủ Quốc công chúng ta chắc chắn phải phụ thuộc vào Thái tử điện hạ nhiều hơn, muội lại trắng trợn đắc tội hắn ta, chẳng phải là tự tay hủy hoại vinh hoa của phủ Quốc công sao!”

“Trầm Bích, vì chính bản thân muội, cũng là vì tương lai của phủ Quốc công, nghe lời huynh trưởng, ba ngày sau Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức xuân yến trong hoàng cung, lúc đó muội bắt buộc phải vào cung, ngoan ngoãn xin lỗi Thái tử điện hạ, xin hắn ta tha thứ.”

Thẩm Trường Phong ân cần khuyên bảo, giọng điệu nhẹ nhàng, tự cảm thấy mình đang rất chân thành.

Nhưng Thẩm Trầm Bích lại khịt mũi coi thường lời của hắn.

Xuân yến ở kiếp trước chính là khởi đầu cho ác mộng của nàng.

Bây giờ xem ra, không chừng huynh muội bọn hắn cũng liên quan đến việc này.

Nhưng nàng nhất định phải dự buổi xuân yến này, nàng sẽ không ngồi chờ chết!

Thẩm Trầm Bích nghe hắn lải nhải đi lải nhải lại mấy lời đạo lý, nàng không chịu nổi nữa, chỉ vào cửa nói: “Ngươi là ai mà dám dạy bảo ta? Ngươi cũng lăn ra ngoài quỳ cho ta!”

Thẩm Trường Phong đành phải nén giận đi ra ngoài quỳ bên cạnh Thẩm Ti Huyền, thế nhưng trước khi đi, hắn vẫn đạt được mục đích của mình, nghe được lời khẳng định chắc chắn của Thẩm Trầm Bích.

“Ta sẽ đi dự xuân yến.” Giọng nói của Thẩm Trầm Bích vô cùng bình tĩnh.

Thẩm Trường Phong mừng rỡ như điên.

Thế nhưng hắn không nhìn thấy ánh mắt Thẩm Trầm Bích đang nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng tàn nhẫn đến cực điểm.

Ba ngày sau, xuân yến.

Trong điện Ninh Hoa một đám nữ nhân đang cười nói khoe sắc, Thẩm Trầm Bích hôm nay mặc một chiếc áo dài màu vàng nhạt với cổ áo cao và hoa văn tối màu, kết hợp váy xếp nếp vàng và bạc.

Nàng không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người.

Sau trận giáo huấn lần trước, Thẩm Ti Huyền hôm nay cũng chỉ dám mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt gợn sóng, ngoan ngoãn đi phía sau nàng, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn bốn phía.

Hoàng hậu Tô Nhụy An đang ngồi ở vị trí cao nhất, bà ta là mẹ đẻ của Thái tử, hôm nay mặc một bộ trường bào dài quét đất, thêu tơ vàng với họa tiết phượng hoàng, đầu đội mũ phượng, đoan trang mà không kém phần lộng lẫy.

Ánh mắt hoàng hậu dừng lại ở món lễ vật mà Thẩm Trầm Bích và Thẩm Ti Huyền vừa dâng lên, trong đôi mắt xinh đẹp nhu hòa tràn ngập sự kinh ngạc và không chắc chắn, bà ta cầm lấy túi thơm Thẩm Trầm Bích vừa dâng, hỏi: “Hứa Nhi, thứ này là gì vậy?”

Thẩm Trầm Bích nhìn vào món đồ bỏ đi mà nàng dâng lên, cười nhẹ rồi trả lời: “Thần nữ nghe nói hoàng hậu nương nương bởi vì chuyện của gia phụ mà đau đầu không thôi, đêm không yên giấc, nên đã tự tay thêu túi thơm, bên trong chứa hương liệu do điều hương sư cực kỳ nổi tiếng ở Tây Vực điều chế, hương thơm đặc biệt mà không dễ tan, có thể an thần ngủ ngon.”