Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị

Chương 3: Chữa thương 1

Dạ Huyền Thần mặc một thân trường bào màu đen, chẳng biết đã đứng ở trước giường của Thẩm Trầm Bích từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng kia nhìn xuống Quân Trần Mộ đầy sát khí.

Hôm nay hắn tới đây là để truyền tin thay Quốc công gia đã qua đời, không ngờ tới lại bắt gặp cảnh tượng này, Quốc công gia khi còn sống có ân với hắn, tất nhiên là hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dạ Huyền Thần khẽ “hừ” một tiếng, túm lấy cổ áo Quân Trần Mộ, nhấc người lên, hung hăng nện một quyền vào mặt hắn.

“Ưm…”

Dạ Huyền Thần là người luyện võ, Quân Trần Mộ vẫn còn đang ngơ ngác đã ăn một nắm đấm của hắn, đau đến mức không nói nên lời, tiếp đó lại bị Dạ Huyền Thần nhấc tới cửa, đạp một cái văng ra ngoài.

“Cút!”

Dạ Huyền Thần từ trên cao nhìn xuống, cả người tỏa ra sự lạnh lùng.

Người này tàn nhẫn độc ác, ai cũng sợ hắn ba phần, Quân Trần Mộ cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có thể hung hăng khắc sâu tên hắn vào trong lòng, vịn cây cột trên hành lang đứng lên, chật vật chạy trối chết.

Dạ Huyền Thần trở lại phòng, chạm mặt Thẩm Trầm Bích.

Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt, mặc một thân tang phục trắng tinh, thân thể gầy gò mảnh mai nhìn qua có vẻ yếu đuối, hắn khẽ nhíu mày, "Thẩm tiểu thư..."

Thẩm Trầm Bích đứng lên, còn chưa kịp mở miệng nói cám ơn, cơ thể lại giống như trang giấy hình người rơi thẳng xuống đất.

Dạ Huyền Thần nhanh nhẹn dang tay ôm người vào trong ngực, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân, ôm ngang nàng lên đi nhanh về phía giường lớn mềm mại thơm ngát, cẩn thận đặt xuống.

“Đa tạ Vương gia.”

Thẩm Trầm Bích đợi đến khi cảm thấy cơn choáng váng, khó chịu qua đi mới chậm rãi mở miệng.

Nàng tựa vào khung giường, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tấm màn giường vải sa mỏng màu xanh da trời, hàng mi dày khẽ chớp vài cái, ngước mắt nhìn về phía Dạ Huyền Thần.

Trước mắt hiện lên một cảnh tượng cuối cùng Dạ Huyền Thần và nàng bị hỏa táng cùng một chỗ, trong lòng Thẩm Trầm Bích dâng lên sự chua xót, sóng mắt yếu ớt dường như đang cất giấu ngàn vạn sầu bi.

Nàng căm hận, kiếp trước vào giờ phút này bản thân đang từ chối Dạ Huyền Thần, đẩy hắn ra xa ngàn dặm.

Nhìn Dạ Huyền Thần lúc này đang sống sờ sờ, trong lòng nàng vô cùng kích động, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Dạ Huyền Thần biết vì cái chết của Quốc công gia mà trong lòng nàng ghi hận hắn.

Chỉ là chẳng biết vì sao khi gặp mặt lần nữa, nàng lại không đối chọi gay gắt như mấy ngày trước.

Mặc dù nghi ngờ nhưng Dạ Huyền Thần cũng không so đo, lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho nàng, "Lệnh tôn có một bức di thư cho nàng.”

Ánh mắt Thẩm Trầm Bích khẽ chuyển động, kiếp trước Dạ Huyền Thần cũng đến đưa di thư vào lúc này, nhưng khi đó nàng thật sự cực kỳ oán hận hắn, từ chối không gặp, ngay cả di thư cũng không xem.

Thẩm Trầm Bích nhận lấy phong thư rồi lập tức mở ra, bên trong là ba trang giấy chữ viết lít nhít, tất cả đều đến từ lão phụ thân không yên tâm mà nghĩ linh tinh, nước mắt Thẩm Trầm Bích giống như mở cửa xả lũ, không kiềm chế được tuôn ra bên ngoài.

Câu cuối cùng trong thư viết: "Con ngã nhiều lần ở núi Bách Linh, phụ thân rất đau lòng, sau này không có việc gì thì đừng đi nữa.”

Trái tim của Thẩm Trầm Bích rơi lộp bộp, nàng đi qua núi Bách Linh lúc nào? Bị ngã khi nào?

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến lời dặn dò của phụ thân trước khi đi, "Lần này đi vừa có phúc vừa có họa, nếu phụ thân gặp chuyện bất trắc, chứng tỏ có người đang theo dõi nhà chúng ta, đến lúc đó phụ thân sẽ gửi thư cho con, nếu trong thư có gì kì lạ, chắc chắn sẽ là tai họa.”

Sắc mặt Thẩm Trầm Bích đột nhiên tái nhợt, quả nhiên cái chết của phụ thân có gì đó kỳ lạ!

“Quốc công gia ở trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy nàng đau lòng khổ sở. Đừng khóc.”

Dạ Huyền Thần thấy nàng đau lòng đến muốn chết, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, hắn không nhịn được cầm lấy tay nàng, dù sao Quốc công gia cũng là vì cứu hắn, nói: "Sau này bổn vương sẽ thay Quốc công gia chăm sóc cho nàng, có việc gì cứ trực tiếp tới phủ Sở vương tìm ta.”

Giọng nói của hắn mạnh mẽ trịnh trọng, xoa dịu sự oán giận trong lòng Thẩm Trầm Bích.