Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị

Chương 2: Trọng sinh 2

Thẩm Trầm Bích giơ tay lên đè lại bả vai Bích Vân, tầm mắt dừng ở trên mặt Quân Trần Mộ, cả người phát ra sự lạnh lẽo người lạ chớ gần.

“Ta rất tỉnh táo!”

Quân Trần Mộ tức giận nghiến chặt răng, nhưng hắn ta vẫn luôn ghi nhớ, có được Thẩm Trầm Bích thì có thể có được cả thiên hạ, vì ngai vàng sau này, hắn ta chỉ có thể nhịn nhục, giả vờ như không có chuyện gì mà nói:

“Hứa Nhi đang rất đau lòng, bổn thái tử hiểu tâm trạng của ngươi. Nhưng Hứa Nhi à, hôm nay bổn thái tử đến đây là để nói cho ngươi một chuyện, Hoàng hậu và bổn thái tử đưa ngươi vào cung là để thái y dễ bề chăm sóc thân thể ngươi...”

Thẩm Trầm Bích nhìn bộ dạng nén giận của hắn, nở nụ cười lạnh lùng.

Một năm nay Quân Trần Mộ vẫn chưa trở thành Hoàng đế, hắn ta chỉ là một Thái tử nhu nhược, không có tài cũng không có đức, lại không được Hoàng đế coi trọng.

Quân Trần Mộ giả vờ lo lắng cho nàng, yêu cầu nàng ở lại hoàng cung để thái y dễ bề chăm sóc thân thể nàng, thực ra là muốn thiết kế hãm hại nàng thất thân trong xuân yến ba ngày sau, khiến nàng chính thức trở thành Thái tử phi, thuận thế thâu tóm quyền lực của phủ Quốc công, phò tá hắn ta lên ngôi.

Thẩm Trầm Bích nhìn gương mặt này, ước rằng kiếp trước người đâm mù hai mắt hắn ta chính là mình chứ không phải là Dạ Huyền Thần.

Lòng nàng đau thắt lại khi nghĩ tới Dạ Huyền Thần.

Nàng nghĩ đến kiếp trước mình đã đi sai một bước, cuối cùng phải nhận cái chết thảm, oán hận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, nàng giơ chân lên, đá thật mạnh vào ngực trái của Quân Trần Mộ.

Đời này, nàng muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình!

Quân Trần Mộ không kịp phòng bị ngã xuống đất, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm nàng, cực kỳ tức giận: “Thẩm Trầm Bích! Ngươi đừng được nước làm tới!”

“Ta được nước làm tới sao? Ha ha!”

Thẩm Trầm Bích xốc chăn ra bước xuống giường, giẫm bàn chân lên ngón tay hắn ta rồi ra sức đè nghiến, nàng nhìn xuống Quân Trần Mộ từ trên cao, âm ngoan nói: “Thẩm Trầm Bích ta, vẫn là một thiếu nữ trong trắng, thi thể của phụ thân ta còn chưa lạnh mà ngươi đã bắt ta tiến cung, người ngoài sẽ nhìn ta như thế nào? Ngươi lo lắng cái gì? Ta là đích nữ của phủ Quốc công, là viên ngọc quý trên tay phụ thân ta, mẫu thân ta là quý nữ duy nhất của Trần gia giàu nhất thiên hạ...”

Quân Trần Mộ không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn nàng, như thể đây là lần đầu tiên quen biết nàng vậy.

Thẩm Trầm Bích khinh thường nhìn hắn: “Quân Trần Mộ ngươi chẳng qua chỉ là một Thái tử vô dụng hữu danh vô thực mà thôi, nhờ nhặt được mối hôn sự của tiền Thái tử mới tạo được quan hệ với ta, lại còn dám nói bổn tiểu thư được nước làm tới… Ngươi cũng xứng sao?”

“To gan!”

Quân Trần Mộ tức đến run cả người, hắn ta căm ghét việc người khác nói mình nhu nhược yếu đuối, không có tài cán gì, chỉ may mắn có được mối hôn sự của Thái tử đã mất.

Nhưng từng câu từng chữ của Thẩm Trầm Bích lại chạm đến vảy ngược của hắn ta, Quân Trần Mộ như một con chó dại bị dẫm phải đuôi, lao lên bóp cổ Thẩm Trầm Bích.

“Bổn thái tử không chê ngươi đã đính hôn với tiền Thái tử, coi ngươi là Thái tử phi, đây là phúc phận của ngươi, ngươi lại dám ghét bỏ bổn thái tử! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Ngươi, ngươi lại dám làm tổn thương đích tiểu thư phủ Quốc công!”

Bích Vân lo lắng đập vào tay Quân Trần Mộ, nhưng mà không những không mảy may di chuyển được tay hắn ta mà còn bị hắn ta hung hăng đá một cái văng ra xa, ngã vào tấm bình phong sau lưng.

Nàng ấy vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài gọi viện binh, “Người đâu, mau tới đây, Thái tử điện hạ điên rồi!”

Thân thể yếu đuối của Thẩm Trầm Bích căn bản là không ngăn cản được Quân Trần Mộ, chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng như sắp bị hắn ta bẻ gãy, Quân Trần Mộ cũng mặc kệ cái gì mà phủ Quốc công, cái gì mà đích tiểu thư, lúc này hắn ta chỉ muốn móc mắt nàng ra ngay lập tức, xé nát miệng của nàng.

Suy nghĩ tàn nhẫn này vừa xuất hiện, hắn ta đã cảm thấy đầu gối phải nhận một đòn nặng nề.

Quân Trần Mộ đau đớn quỳ trên đất, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, không thể không buông lỏng Thẩm Trầm Bích ra.

Hắn ta quay đầu nhìn sang, lập tức bị dọa sợ vỡ mật.

“Sở... Sở Vương thúc?”