Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 4

Editor: bownee00world

Hai tên sai vặt choáng váng đầu óc, trong lòng rối bời, đúng lúc này, tiểu công tử thần tiên gần trong gang tấc nhưng mơ cũng không thể với tới đột nhiên xoay người lại và đi về phía bọn họ.

Cả hai cứng đờ, đầu gối mềm nhũn, quanh chóp mũi toàn là mùi hương thơm thanh mát.

Bọn họ bất giác cúi đầu như thể không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ có thể khiến người ta hoa mắt chóng mặt của tiểu công tử, từ khóe mắt có thể nhìn thấy chút da thịt trắng như ngọc được bao bọc bởi chiếc áo choàng cũ bạc màu.

Sau đó nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của tiểu công tử.

"Vất vả các ngươi rồi, ta cũng không có thứ gì tốt, các ngươi cầm lấy chút này mua rượu uống."

Thế là hai tên sai vặt vốn có địa vị thấp kém hơn cả bụi bặm phù du ở phủ quốc công trong lúc thần trí mê man đã nhận lấy tiền thưởng mà tiểu công tử cúi xuống đặt vào tay bọn họ.

Dưới ánh mắt nóng như lửa đốt của cận vệ Lâm Mộc, cả hai nắm chặt tiền thưởng trong tay như đang ôm một báu vật vô cùng trân quý.

Ngay khoảnh khắc này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó là sẵn sàng bước xuống âm tào địa phủ vì tiểu công tử, cho dù có gϊếŧ người phóng hỏa vì tiểu công tử, cũng là cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần ánh mắt của tiểu công tử có thể dừng ở bọn họ trong một khoảnh khắc như vậy.

Ly Nguyệt lại không nghĩ nhiều như vậy.

Cho dù là nhiều năm niên thiếu trải qua ở chốn trăng hoa hỗn tạp hay trong đủ loại giấc mơ, tất cả đều nói cho y biết một điều, các nhân vật nhỏ không dễ nhìn thấy như vậy thường rất có ích khi đến các thời điểm nhất định.

Dù sao thì y cũng đã trở về phủ quốc công, việc ăn mặc ngủ nghỉ và tiền bạc chắc chắn không cần phải lo lắng hay để ý, mà thủ đoạn mua chuộc lòng người này, y cũng đã thành thục từ lâu.

Ly Nguyệt chậm rãi tiến vào Tùng Hạc Viện.

Nơi mà trong mơ y chỉ đến được vài lần ít ỏi.

Thái độ của mọi người đều nói cho y biết, y không xứng, thân phận thấp kém của y sẽ làm ô uế nơi này.

Ly Nguyệt bước đi, trong lòng không nhịn được giễu cợt, khi đi cố tình dùng sức, đôi giày cũ lấm bùn để lại dấu chân xám xịt trên nền đất không chút bụi bặm.

Nhìn vết bẩn hiện rõ ở chính đường sạch sẽ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.

Đứng trước cửa, Ly Nguyệt giấu đi ác ý trong mắt.

Nhìn hai nha hoàn ăn mặc xinh đẹp đứng bất động bên cửa, Ly Nguyệt định nói gì đó, nhưng lúc này, làn gió lạnh buốt đầu xuân chợt thổi qua khiến y vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng ngứa ngáy và không nhịn được ho khan.

Lần này Ly Nguyệt không chú ý nên ho hơi mạnh, thân thể yếu ớt đến mức ngay cả xương sườn cũng nhói lên, đến khi y ổn định lại thì hai người đứng ở cửa đã thiếu mất một người.

Ly Nguyệt dừng bước, người kia có lẽ đã vào bẩm báo.

Ly Nguyệt liếc nhìn nha hoàn còn lại đang im lặng cúi đầu, mặc dù y đã đứng trước mặt được một lúc nhưng nha hoàn này vẫn không có ý định hành lễ.

Rõ ràng không coi y là chủ/người của phủ quốc công.

Ly Nguyệt không phải không cảm thấy tức giận, nhưng y hiểu rõ, nguyên nhân thật sự khiến những người này dám khinh thường y ra mặt chính là vì sự khinh thường của vị chủ nhân đứng sau phủ quốc công với rường cột chạm trổ cung ngói xanh nóc đỏ này.

Cho nên y càng đứng thẳng lưng và kiên nhẫn chờ đợi.

Nhà hoàn truyền tin nhanh chóng bước ra, cúi đầu và nói với y.

"Thái phu nhân cho gọi công tử vào."

Sau đó không nói thêm gì nữa.

Cứ như nói thêm một lời với y sẽ làm ô uế chính mình.

Ly Nguyệt im lặng bước vào, trong lòng không ngừng tự nhủ, y sẽ thay đổi tất cả mọi thứ.

Y sẽ trở thành người cao quý nhất.

Ly Nguyệt không nhìn hai nha hoàn kia thêm lần nào nữa nên cũng không thấy khuôn mặt ửng đỏ và ánh mắt sáng quắc của hai thiếu nữ.

***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***

Anh quốc công sớm đã đợi đến mất kiên nhẫn, ngay khi ông chuẩn bị rời đi thì có người chạy chậm tiến vào, ông nhận ra đối phương là nha hoàn của thái phu nhân.

Chỉ là đối phương từ trước đến nay vẫn luôn hành xử thận trọng và trang nhã, thậm chí thái phu nhân cũng từng có vài lời khen dành cho đối phương ngay trước mặt ông, vậy mà giờ lại có chút lỗ mãng.

Nhưng Anh quốc công cũng không nói gì, ông chỉ liếc nhìn rồi thôi, sau đó nghe thấy thái phu nhân hỏi nha hoàn có phải người tới cửa rồi không.

Sau khi nhận được câu trả lời của đối phương, thái phu nhân điềm nhiên giơ tay.

"Vậy cho vào đi, thỉnh an xong rồi đi cũng được."

Nhưng nha hoàn được thái phu nhân coi trọng lúc này lại tỏ vẻ do dự hiếm thấy, đôi môi hơi hé, trong đầu toàn là khuôn mặt như thần tiên của tiểu công tử.

Chỉ là cái nhìn thoáng qua đã khiến nha hoàn cảm thấy mười mấy năm qua sống thật vô nghĩa.

Làm sao có thể, làm sao có thể có một người đẹp như vậy?