Toàn bộ quá trình Đỗ Hành chưa kịp nói một câu nào, y có chút kinh ngạc, Tần Tiểu Mãn và Tần Hùng rất thân thiết với nhau nhưng y không nghĩ tới cậu và thím hai của cậu lại ghét nhau đến vậy.
“Tiểu Mãn tới rồi à?”
Tần Tiểu Trúc ngủ cả buổi sáng, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài mới chậm rãi bò dậy, vốn dĩ cậu ta không muốn dậy nhưng nghe nói người đàn ông của Tần Tiểu Mãn cũng tới nên cậu ta muốn đi ra xem kịch vui, kết quả cậu ta vừa đi vào trong sân thì nhìn thấy hai người họ đã đi ra ngoài.
Cậu ta vội vàng đuổi tới hàng rào nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tần Tiểu Mãn đi ở phía trước, phía sau có một người đàn ông què chân khập khiễng đi theo cậu, y rất cao, thân hình còn rất đẹp, nhưng vì què chân nên vẻ đẹp cũng giảm đi rất nhiều.
Đang muốn nói đúng là người què, Tần Tiểu Mãn tức giận trượt chân một cái, người đàn ông kia tay mắt lanh lẹ kéo lấy cậu, y vội vàng nghiêng mặt một cái, lúc này trái tim của Tần Tiểu Trúc lập tức hẫng đi một nhịp.
Cậu ta chưa từng thấy người đàn ông nào tuấn tú như vậy.
“Tới ăn hạt dẻ này, vẫn còn nóng và mềm lắm.”
Lý Vãn Cúc nhìn thấy con mình duỗi cổ ra trước hàng rào thật lâu, bà ta đi qua vài bước: "Sao vậy?”
Tần Tiểu Trúc không giấu diếm gì với bà ta, nói: "Người đàn ông của Tiểu Mãn đẹp quá.”
“Mấy đứa nhỏ như mày chỉ biết nhìn bề ngoài, đẹp có thể làm ra cơm để ăn à, đến cả đi đường còn khập khiễng như thế thì có thể trông cậy vào đối phương làm được gì, cậu cũng đừng giả ngu nữa." Lý Vãn Cúc gõ đầu ca nhi một cái: "Mày phải tìm người có bản lĩnh có thể khiến cho mày không lo cơm áo gạo tiền giống như cha mày mới tốt.”
“Một người cha ngày nào cũng chỉ biết đánh người khác thì tốt chỗ nào." Tần Tiểu Trúc đáp lại: "Chả trách mặc dù đối phương bị què nhưng Tiểu Mãn vẫn chịu nhận làm chồng, không ngờ đối phương vẫn có chỗ tốt.”
Lý Vãn Thu hừ lạnh một tiếng: "Người đàn ông kia đẹp mã cũng chả được gì. Người què mà, nếu chữa khỏi chân rồi có khi sẽ vội bỏ Tần Tiểu Mãn đấy.”
Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành không nghe thấy hai mẹ con bọn họ nghị luận với nhau, dọc theo đường đất đi ra ngoài họ đã gặp rất nhiều dân làng, bọn họ cứ vây quanh Đỗ Hành đánh giá y rồi đùa vui.
“Ơ, Tiểu Mãn, đây là con rể của nhà cậu à?”
“Ai nha, tôi đã nghe mọi người nói từ lâu rồi nhưng vẫn không tin, không nghĩ tới chuyện đó là thật.”
“Lúc nào nhà cậu mở tiệc thế, có mời rượu thì nhất định phải mời chú tới đấy nhé.”
“...”
Gặp một người phải nói vài câu, Tần Tiểu Mãn cảm thấy phiền lòng, chưa tính tới công việc bị trì hoãn, chủ yếu cậu sợ Đỗ Hành mất vui nên chỉ nói mấy câu để đuổi hương thân đi, biết tính tình của Tần Tiểu Mãn hung hăng nên cuối cùng không ai lắm mồm nói lời khó nghe cả.
“Xem đi, là do anh muốn đi ra đấy.”
Đỗ Hành nghe cậu phàn nàn là biết cậu đang nhắc tới chuyện gặp dân làng, y bèn nói: “Đã ở trong làng thì sớm muộn gì cũng phải gặp mà thôi, đợi sau khi bọn họ hết cảm thấy mới lạ thì sẽ ổn, cũng không thể vì tránh không gặp người ta mà cứ luôn ở trong nhà không đi ra ngoài được.”
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đối nhân xử thế rất tốt, nhưng thói quen sinh hoạt có chút kiêu căng, cậu lập tức nói: "Bọn họ nhiều chuyện thế thôi chứ cũng không có xấu tính lắm đâu. Lâu ngày rồi anh sẽ được họ xem là người một nhà ấy mà.”
Đỗ Hành gật gật đầu.
“Nhìn kìa, cánh đồng phía trước là của nhà chúng ta đấy.”
Nhà Tần Tiểu Mãn có ba mươi mẫu đất, mặt khác cậu còn có hai mươi mẫu ruộng, nói cách khác tổng ruộng đất cộng lại có thể có năm mươi mẫu, là gia đình có nhiều đất nhất trong làng.
Đỗ Hành nghe cậu nói nhà họ Tần là họ lớn trong làng thì y chỉ nghĩ là do họ ở làng này lâu nhất, có mối quan hệ rộng rãi và có chút quyền thế, họ có nhiều ruộng đất như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đất đai của những gia đình bình thường trong làng có thể có từ mười mẫu đến ba mươi mẫu, vượt qua ba mươi mẫu được coi là gia đình có nhiều ruộng đất, sau khi nộp thuế sản xuất lương thực, nếu không gặp thiên tai thì họ có thể không lo chuyện cơm nước.
Nhưng gia đình có nhiều ruộng đất cũng chia làm nhà này nhà kia, ruộng đất cũng chia làm ruộng mỏng và ruộng phì nhiêu, một mẫu ruộng phì nhiêu có sản lượng lương thực gấp hai ba mẫu ruộng mỏng, tuy rằng gia đình Tần Tiểu Mãn có nhiều đất nhưng một mình họ lo liệu thì không để ý được hết toàn bộ, ruộng đất không được cày cấy tốt sẽ dễ trở nên cằn cỗi.
Năm mươi mẫu ruộng trong đó có bốn mươi mẫu là ruộng đất mỏng, chỉ có mười mẫu không tệ lắm, thu hoạch của gia đình Tần Tiểu Mãn chủ yếu dựa vào mười mẫu đất này.