Phu Lang Kêu Ta Về Nhà Ăn Bám

Chương 17

Tần Hùng còn muốn dặn dò vài câu lại bị Tần Tiểu Mãn đẩy ra ngoài cửa. Ông ấy thở dài, nói nhiều hơn nữa e là cũng vô dụng, tính tình của cậu đã như vậy rồi thì làm sau có thể thay đổi chỉ bằng dăm ba câu ông ấy nói được.

Tiểu Mãn là một đứa trẻ đáng thương, cha của cậu đã qua đời khi cậu còn nhỏ, để lại cậu và anh trai của mình sống nương tựa lẫn nhau, nhưng anh trai của cậu có tính cách rất kiệm lời. Có rất nhiều chuyện Tiểu Mãn không được ai dạy nên cậu cũng không giống những ca nhi bình thường biết quy tắc và lịch sự, cậu sống rất tùy tiện nên thường bị người bên ngoài chê cười.

Cũng tốt, ông ấy giữ được cậu nhất thời chứ không giữ được một đời, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, mà nay đã quyết định người đến là ai rồi thì sớm muộn gì cũng đều giống nhau thôi.

Sau này ông ấy chỉ cần lại đây quan sát là được, chỉ cần thằng nhóc kia không có ý xấu thì cái gì cũng dễ nói.

“Ăn cơm đi, cơm nguội rồi đó.”

Tần Tiểu Mãn tiễn Tần Hùng quay lại: "Cuối cùng cũng yên ổn rồi.”

Lúc Đỗ Hành làm việc đã nhìn quen cảnh gà bay chó sủa từ lâu cho nên y vô cùng bình tĩnh, y múc chút canh củ cải chan vào trong cơm để cho cơm nguội có chút độ ấm.

“Canh củ cải trắng chan cơm không có mùi vị gì cả, để ngày mai tôi đến chỗ của chú hai lấy thịt về hầm với rau, canh thịt chan cơm ăn ngon hơn.”

Đỗ Hành gật gật đầu, cơ thể này của y đang rất đói bụng, bây giờ chỉ cần có miếng cơm nóng cho y ăn thôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Tần Tiểu Mãn vừa ăn cơm vừa nhìn Đỗ Hành nhã nhặn, nghĩ tới dáng vẻ lúc trước khi người này che chở cho mình, trong lòng cậu cảm thấy đối phương đẹp, càng nhìn càng thấy hài lòng: "Chú hai của tôi hung hãn như vậy, anh không sợ chú ấy sao? Sao còn chạy ra che chở cho tôi cơ chứ.”

Đỗ Hành ngước mắt nhìn Tần Tiểu Mãn: "Chỉ là người có tính tình nóng nảy mà thôi, sợ cái gì. Chẳng lẽ muốn tôi nhìn một tiểu ca nhi như cậu bị đánh?”

Ban đầu Tần Tiểu Mãn còn cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi nghe nói như thế thì cậu chợt bùng nổ xù lông lên: “Anh giúp tôi bởi vì tôi là tiểu ca nhi ư?"

Đỗ Hành nhìn cậu trợn tròn mắt, không nhịn được cười một tiếng.

“Có vấn đề gì sao?”

Đương nhiên có vấn đề, hóa ra không phải y muốn làm phu lang của cậu mới che chở, vì thế Tần Tiểu Mãn không trả lời Đỗ Hành, ngược lại cậu nói:

"Trong nhà chỉ có ba căn phòng có thể ngủ, một phòng là phòng cha tôi từng ở, người khác không thể ở. Một căn phòng là phòng tôi ở, còn có một căn phòng bị dột chút, anh ở chung phòng với tôi hay ở phòng bị dột?"

Đỗ Hành lập tức nói: "Tôi không kén chọn đâu, tôi có thể ở phòng bị dột.”

Tần Tiểu Mãn bĩu môi, sao lại có người đàn ông như vậy cơ chứ: "Vậy anh mau ăn cơm đi, tôi đi dọn dẹp phòng cho anh.”

Đỗ Hành nghe vậy vội vàng và cơm vào trong miệng: "Để tôi giúp cậu!”

Tần Tiểu Mãn thấy dáng vẻ kích động của y thì cụp mắt xuống: "Nói đến chuyện này là anh lại rất tích cực.”

Đỗ Hành đi theo Tần Tiểu Mãn vào một căn phòng, phòng ở nhà họ Tần có cấu trúc rất thông thường, ba mặt có phòng xá vây quanh, phía đông là nhà chính, trái phải đều có một căn phòng ngủ.

Phòng ngủ bên trái ngang phòng chính là phòng Tần Tiểu Mãn ở, phòng gần bếp. Phòng ngủ bên phải là phòng ở hai người của cha mẹ cậu khi còn sống, tuy rằng hai người bọn họ đã qua đời nhưng căn phòng này có khóa, Tần Tiểu Mãn cố ý giữ gìn hình dạng của nó lúc trước.

Còn lại một căn phòng đối diện với phòng bếp và sân, bên cạnh phòng chính là chuồng gia súc, cách tường cũng không khó coi, chỉ là thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chuồng heo.

Đỗ Hành nhìn quanh nó một phen, Tần Tiểu Mãn là một ca nhi thích sạch sẽ, tuy rằng căn phòng này có để chút đồ lặt vặt nhưng tất cả đều được chất đống ở trong góc tường, lúc dọn dẹp cũng rất chỉnh tề.

Dưới điều kiện như thế này thì y có thể ở trong một căn phòng như vậy đã rất hài lòng rồi, y ngửa cổ nhìn nóc nhà: "Rất tốt, tôi không thấy có chỗ nào bị dột cả.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thì tức giận nói: "Vốn dĩ căn phòng này là để cho em trai chưa ra đời của tôi vào ở cho nên cái gì được mua rồi bày trong đây cũng tốt hết, chỉ có điều quanh năm suốt tháng không ai ở nên thiếu khói lửa, không ấm áp như phòng của tôi, mùa đông ngủ ở đây rất lạnh.”

Đỗ Hành cười híp mắt: "Không sao, tôi không sợ lạnh.”

Tần Tiểu Mãn đã nói hết lời, mắt thấy người này dầu muối không vào, cậu nghẹn một họng rồi nói thẳng: "Được, vậy tùy anh.”

Cậu quét bụi trên giường, vẫn có màn giường nên cũng không bẩn lắm.

Tần Tiểu Mãn đi lấy một cái giường và trải ra một cái chăn bông dày sạch sẽ, vứt một cái chăn nặng khoảng bốn năm cân lên giường: "Được rồi, tự mình rinh lên ngủ đi.”